CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 89

Phía bên phải tôi, ánh đèn xe bus nhập nhòe trong mưa, liếc nhìn chiếc

xe đang lừ đừ đến, tôi tóm lấy chiếc balô và nhào ra giữa cơn mưa, băng
sang bên kia đường, mặc bên tai có những tiếng còi huyên náo. Tôi biết, tôi
biết chắn chắn rằng trong chiếc hộp carton kia là một sinh vật gì đó bị bỏ
rơi.

Và cho đến khi chiếc hộp carton đã ướt phân nửa được mở ra, tôi hoàn

toàn bất ngờ bởi suy đoán của mình. Trong hộp là một nhóc mèo chừng hai
tháng tuổi đang co ro vì lạnh, bộ lông lấm lem và đôi mắt nhắm tịt.

*

Tôi gọi nó là Pie.

Một trong những lí do tôi đặt tên cho nhóc mèo là Pie là bởi ngày Ju

và Pie chuyển nhà, trời mưa như trút. Và bây giờ, tôi cũng gặp Pie của tôi
vào trời mưa. Có thể đó là một điều trùng hợp may mắn - Tôi nghĩ vậy!

Pie của tôi có bộ lông xù trắng muốt, khóe miệng sót vài nhúm lông

vàng nhạt, chiếc mũi hồng xinh xinh, chiếc đuôi ngắn tũn trông rất ngộ
nghĩnh. Có điều, Pie có vẻ gặp khó khăn trong việc di chuyển. Tiếng đồ đạc
rơi vỡ dần dà thành thứ âm thanh quen thuộc trong phòng của tôi. Tôi cũng
cố gắng thu xếp đồ đạc một cách gọn gàng và tiết kiệm diện tích nhất để
Pie tránh va phải. Đôi khi, Pie cũng hay vấp ngã bởi ngưỡng cửa hay những
thứ vô tình trên đường nó di chuyển, những lúc vậy, nó thường đưa đôi mắt
dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ đến khi tôi vươn tay
và xoa xoa vào lưng Pie, khi ấy đuôi nó ngoáy tít, rồi bằng cách men theo
bờ tường, Pie dần dà cũng quen với không gian mới.

Pie mạnh mẽ hơn vóc dáng nhỏ bé của nó rất nhiều. Có những hôm tôi

học bài khuya, khi tắt điện là vụt chạy lên giường. Khi ấy, Pie như cố gắng
nói với tôi rằng: "Đừng sợ" Nó xù bộ lông và cái lưng cong cong lên, bước
những bước nhỏ tới phía trước tôi rồi xoay người lại như đang bảo vệ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.