CHUYỆN CƯỜI CỔ NHÂN - Trang 222

nói chuyện inh sình. Cống Quình lại càng rót rượu đưa cho ông nầy ông
kia, dập thêm hoài.

Ngồi uống khan làm vậy cho đến hết nửa canh hai. Ông nào ông nấy,

thôi say mèm, nằm thài lai ra đó hết. Quân hầu đi theo, thì đã cho về hồi
chiều hết rồi.

Vậy ông Cống Quình biểu quân trong nhà ra đưa các quan về, lại dạy

nó tráo dinh hết, tới đâu thì biểu mở cửa đem thẳng vào giường kẻo ngài
say đã mê mết rồi. Quân dạ dàn võng dá ra. Võng các ông đem lộn dinh
hết.

Đến sáng ngày ra, ai nấy thức dậy ngó sao mùng mền khác lạ không

phải nhà mình, xẻn lẻn ra ai về dinh nấy, biết bị Cống Quình khuấy chơi
rồi, căm căm trong bụng giận ông Cống Quình.

Mà ông Cống Quình ngoan lắm, chạy đón các quan đang đi vô chầu,

nói : « Cơ khổ ! Tệ quá ! Hôm qua cầu vui uống rượu cầm chừng chờ trẻ nó
dọn ăn, mà mắc bụng đói say sớm làm không ai ăn hết ; thấy các ông say
tôi hối quân võng các ông về kẻo để khuya nhiễm mù sương có khi khốn.
Té ra các ông báo tôi, thôi hôm nay thịt cá ê hề ăn không hết. »

*

Cách năm mười bữa, Cống Quình xin cấm chợ ba bữa để cho ổng phơi

sách. Thiên hạ đồn Cống Quình phơi sách, đâu đó rủ nhau đến coi. Đến bữa
ấy ổng biểu quân đem chiếu trải giữa chợ, cổi quần cổi áo ra nằm giữa đó.

Người ta hỏi : « Ủa ! Nghe nói ngài phơi sách, mà sao ngài làm làm

cái gì vậy ? ».

Ổng mới chỉ cái bụng ổng nói : « Sách ở trong bụng, chớ sách ở đâu ?

»

Ông Cống Quình thường hay đi đò, mà ổng không có trả tiền ; tháng

kia qua tháng nọ, ổng cũng không có trả. Quân đưa đò nó mới đòi ổng ; ổng
nói : « Thôi để mai mốt tao trả cho ». Ổng về mua tre mua lá, chở ra giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.