CHUYỆN CƯỜI CỔ NHÂN - Trang 276

197. Nước gừng trị bịnh bôn đồn (lớn dái) (số 40 tr.81)

Xứ Giồng-Vắp, làng Lộc-giang, có nhà tên Mầu, làm nghề rẫy bái

ruộng nương, va biết nhiều mặt thuốc nam, và cũng trị nhiều bịnh lành đã,
nên trong xóm làng kêu va là thầy Mầu. Tuy là làm thuốc nam mà tổ đãi
cũng khá, hễ làm bịnh nào thì lành bịnh nấy, nên va có tiếng đồn rằng thầy
có tài, lắm chỗ nầy rước chỗ kia rước.

Xóm trên có người tên là Đa, khi trước có làm trùm một năm, sau thôi

làm trùm, mà trong làng cũng quen kêu là trùm Đa, trong nhà khá có ăn, có
trâu bò, ngày nọ va bị ăn trộm lùa hết hai con trâu, va theo dấu rồi va chạy
nhào theo trâu, chạy từ hừng đông cho đến đứng bóng thì mới gặp trâu,
mấy người ăn trộm sợ chạy vào rừng, Đa lùa trâu về. Đi tới nửa đêm mới
đến nhà, sáng ngày ra thì va phát bịnh lớn dái, vợ con lo chạy thuốc kia
thuốc nọ thoa bóp mà không hết, rước thầy ngải, thầy Mên đến làm cũng
không hết, trong nhà liền nhớ lại có thầy Mầu ở xóm dưới, tính sai người đi
rước.

Trùm Đa nói : « Tao nghe thầy Mầu trị bịnh máu cho đàn bà thì giỏi,

mà các bịnh khác, tao e va làm không hết, sợ e làm bậy tốn tiền vô ích. »

Người vợ nói : « Người ta làm thầy thì lẽ nào không trị bịnh đặng,

việc thuốc vốn là phước chủ may thầy. »

Người chồng làm thinh, vợ liền sai người đi rước thầy Mầu tới. Thầy

vô coi rồi ra nói rằng : « Bịnh của anh đây, nó muốn làm bôn đồn, nếu nó
làm bôn đồn thì vô phương trị. »

Người vợ nói : « Như bịnh đó thì thầy liệu thể nào ? Uống mấy thang

mà xọp mà mạnh ? »

Thầy nói : « Đôi ba thang thì xọp, mà đều có thuốc khác trị mới là

mau, ở đây cũng có đem theo mà không đủ. »

Chủ nhà nghe nói xọp mau thì mừng vì là mấy bữa rồi nó làm tức chịu

không đặng. Thầy cố ý kiếm chuyện nói đặng đi lo tìm phương rồi sẽ cho,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.