thấm vào rát nóng quá, nó chửi, nó rượt tao nó đánh, tao chạy về đây. Còn
nó ở đó làm sao không biết ! »
Vợ nó nói : « Sao mà làm bậy vậy ? Sao không hốt thuốc cho nó ? »
Lão thầy nói : « Thuở nay mình thường làm thuốc máu giỏi, làm thuốc
cho đàn bà, chớ ai có làm bịnh lớn dái đâu mà biết. »
Còn trùm Đa, nóng nảy quá, rát rao quá chịu không đặng, chạy bậy bạ
chạy ra đồng rồi chạy vô kiếm bàu kiếm vũng đặng nhảy xuống cho nó
mát, kiếm quanh quắt không có vũng bàu chi cả, liền ngó ngoái lại thấy
trong chuồng trâu có nước cứt trâu, va nhảy ầm xuống nước cứt trâu, lút
khỏi lưng quần, đứng giữa đó mà chửi lão thầy um sùm, một lát sao nghe
êm mát, va thò tay xuống rờ thì xọp khô, lấy làm mừng, vội vã đi lên tắm
rửa sạch sẽ, vào nhà nằm nghĩ đi nghĩ lại tức cười, mà cảm thương lão thầy
bị mình đánh chửi, nghĩ càng cám ơn thầy Mầu lắm, liền biểu trẻ trong nhà
đi mua một chai rượu, bắt một cặp vịt, biểu vợ đưa vài đồng bạc, bảo trẻ
xách rượu vịt đi với mình tới nhà thầy đặng xin lỗi và đền ơn.
Đến nơi thầy Mầu ra chào hỏi thăm : « Căn bịnh anh bây giờ có khi đã
mạnh rồi chăng ? Còn bây giờ anh đi đâu mà ghé lại đây ? »
Trùm Đa nói : « Tôi cố ý đến thầy. » Liền để rượu với bạc nơi ghế và
nói : « Tôi đem một chai rượu với một cặp vịt, đó là chút lễ mọn xin thầy
nhậm mà tha lỗi cho tôi, còn hai đồng bạc là tiền tôi trả tiền thuốc. »
Lảo thầy nói : « Anh có lòng thảo thì tôi rất cám ơn, mà anh thiệt nhát
gan quá. »
Nói sơ sài rồi hai đàng cười, Đa kiếu thầy ra về.
Thầy Mầu ngẫm nghĩ tức cười, lại nghĩ không biết tại nước gừng nóng
mà xọp, hay là nước gừng với nước cứt trâu kị nhau mà làm xọp, lấy làm
khó biện luận thứ nào là hay.
ĐẶNG-LỄ-NGHI
(Ấy ngày xưa trị bịnh như vậy, một cách
phóng ứng và đúng là tiếu-lâm.)