lời Trương Hoa dặn.
Cách một ít lâu thì anh Trương Hoa chết, người vợ than khóc mà lo sự
chôn cất, quên lời ông Đế-Thích dặn. Cách chừng một tháng, người vợ đi
quét trong buồng, ngó thấy bàn cờ tướng mới nhớ sực lại lời ông Đế-Thích
dặn trong khi đánh cờ. Lật đật thắp nhang vái mà kêu tên ông Đế-Thích.
Được một chặp thì ông Đế-Thích đến, ông hỏi sự tình thì người vợ nói : «
Chết đã được một tháng rồi, mà mắc lo chôn cất nên quên lời ông dặn, bây
giờ tôi thấy bàn cờ thì nhớ sực lại mà vái ông, xin ông tính làm sao cho
chồng tôi sống lại. »
Ông Đế-Thích rằng : « Anh Trương Hoa chết đã lâu thì thịt nát xương
tan rồi, làm sao nhập xác cho đặng ? »
Chị ta lạy ông Đế-Thích hoài không cho ổng về, biểu ổng làm sao cho
chồng sống lại.
Mà may ngày đó, lối xóm có anh bán thịt heo mới chết. Ông Đế-Thích
mới nói với vợ Trương Hoa rằng : « Bây giờ phải nhập hồn cho thằng bán
thịt, chị có bằng lòng chăng ? » Chị ta nghe nói làm vậy không biết tính
sao, cũng phải bằng lòng.
Đó rồi ổng làm phép đem hồn Trương Hoa nhập vào xác thằng bán
thịt mà sống lại. Thì vợ con thằng bán thịt mừng rỡ lắm, mà thằng bán thịt
không biết vợ con mình là ai, coi nhà cửa thì lạ hết, cứ nói nhà Trương Hoa
hoài. Vừa gặp vợ anh Trương Hoa đến, thì thằng bán thịt chạy đến ôm vợ
Trương Hoa mà mừng rỡ. Vợ anh Trương Hoa đã nghe lời ông Đế-Thích
nói rồi, cũng mừng rỡ đem chồng mình về nhà. Vợ con thằng bán thịt chạy
theo níu lại mà nói rằng : « Người này là chồng tôi, mà sao chị dắt đi ? »
Vợ Trương Hoa lại nói rằng : « Chồng của tôi, làm sao chị theo giành
? »
Rồi hai người đàn bà đánh lộn với nhau kiện đến quan.
Quan hỏi thằng bán thịt : « Vợ con mầy là ai ? »