Anh chủ ngục mới nói : « Cái gông đó để dành, đặng sau làm tội Thủ-
Huồn. »
Anh ta mới hỏi : « Vậy cho Thủ-Huồn ở trên dương-gian làm những
tội chi ? »
Chủ ngục nói rằng : « Vì tên Thủ-Huồn ở trên dương-gian làm việc
thơ-lại, người ta có tội sống làm ra chết, tội phải làm ra quấy, cho vay đặt
nợ một vốn ăn không biết mấy lớp lời, ăn ở nhiều sự bất nhơn bất nghĩa,
trong bụng muốn tham lợi cho nhiều. »
Anh ta lại hỏi : « Như vậy thì vợ nó có tội chăng ? »
Chủ ngục nói : « Sự ấy là tại người chồng bất nhơn, thì làm tội một
người chồng mà thôi, chớ vợ khỏi tội. »
Anh ta lại hỏi : « Tội như vậy, phải làm sao cho hết ? »
Chủ ngục trả lời : « Phải làm chay cho lớn, và bố thí của ấy cho hết,
thì khỏi tội. »
Anh ta mới nói với người vợ mau mau đem trở lên dương-gian, chỗ
chợ Mạnh-ma, rồi anh ta mau mau trở về Gia-định, mới rước thầy làm
chay, mà làm việc bố thí đến ba năm, của anh ta mười phần hết bảy. Anh ta
lại trở lại chỗ chợ Mạnh-ma một lần nữa, đặng chờ người vợ lên mà đi theo
về âm-phủ mà coi thử cái gông đó làm sao. Vừa gặp người vợ lên, mới đem
anh ta xuống âm phủ một lần nữa, anh ta mới đến chỗ cái gông mà coi, thì
thấy cái gông mười phần nhỏ hết chín phần, còn một. Anh ta thấy cái gông
nhỏ lại làm vậy thì mừng lắm, mới hỏi anh chủ ngục làm sao mà cái gông
đó, trước khi lớn, bây giờ nhỏ như vậy ? Anh chủ ngục nói : « Vì tên Thủ-
Huồn ở trên dương-gian làm chay bố thí, thì tội nó giảm đi, cho nên cái
gông nó nhỏ lại. Phải chi nó bố thí cho hết của nó đi, thì cái gông ấy tiêu
mòn hết. »
Người vợ liền đem anh ta về dương-gian. Anh ta lại làm chay một lần
nữa, và làm một cái nhà bè ở giữa sông (bây giờ là sông Nhà Bè) để mà thí