CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 323

Suốt buổi chiều đoàn người kéo nhau luồn qua những thân cây cao vòi

vọi dưới những mảng tà dương xanh thẫm. Sẩm tối họ phát hiện ra trên một
ngọn đồi một ngôi thành hoang phế. Giữa những ngọn tháp, tường thành,
cầu ngang và phòng ốc đổ nát là một mái vòm còn tạm được. Họ liền bố trí
trú đêm tại đây. Lần này đến lượt Hýsbald tóc đỏ làm bếp. Té ra anh chàng
nấu nướng ra trò, món chim trĩ quay ngon ra phết.

Sáng hôm sau họ lại tiếp tục lên đường. Họ đi ròng rã suốt ngày qua cánh

rừng nhìn đâu cũng giống nhau. Mãi chiều tối họ mới nhận thấy hình như
đã đi một vòng rồi quay về ngôi thành hoang phế cũ. Khác chăng lần này
theo một hướng khác.

- Tớ chưa từng bị thế này bao giờ! Hýdorn vừa nói vừa về hàm ria đen.

- Tớ thật chẳng dám tin ở mắt mình! Hýsbald lắc mái đầu đỏ hoe.

- Không thể thế được! Hýdorn làu bàu rồi bước những bước cứng ngắc

trên đôi chân sếu vườn vào khu thành đổ nát.

Đúng thế! Bữa ăn thừa hôm trước còn rành rành đó.

Cả Atréju lẫn Fuchur đều không giải thích nổi tại sao họ lại có thể lầm

đường như vậy được. Nhưng cả hai đều im lặng.

Lúc ăn chiều - lần này là món thịt thỏ quay tạm được của Hýkrion - ba

chàng hiệp sĩ mới hỏi Bastian có hứng thú kể vài chuyện trong kho ký ức
về thế giới của nó không. Nhưng Bastian xin lỗi, lấy cớ bị đau cổ. Vì nó im
lặng suốt ngày hôm ấy nên ba chàng hiệp sĩ tin rằng nó nói thật. Họ bèn chỉ
nó vài phương thuốc trị đau cổ rồi đi ngủ.

Chỉ có Atréju và Fuchur đoán được điều gì diễn ra bên trong Bastian.

Sớm hôm sau họ lại lên đường, rong ruổi suốt ngày qua khu rừng và hết

sức chú ý giữ đúng một hướng đi. Rồi khi chiều đến, họ lại đứng trước khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.