CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 413

- Không nhiều đâu. Theo tôi thì tối đa là ba hay bốn thôi. Mà như thế thì

cậu khó lòng thoát được. Bây giờ cậu mới nghĩ tới thì khá trễ rồi, mà đường
về thật không dễ tìm. Cậu phải vượt qua biển sương mù. Thế là mất một
điều ước rồi. Còn gì sau đó thì tôi không rõ. Không ai trong vương quốc
Tưởng Tượng biết đường tới thế giới của cậu cho những người như cậu.
May ra thì cậu tìm được Minroud của Yor, niềm hy vọng cuối cùng cho
những người như câu; tuy tôi e rằng - cứ tạm cho là như thế - quá xa đối
với câu. Thế là lần này cậu còn phải thoát khỏi Cố đô đấy nhé.

- Cảm ơn, Argax! Bastian nói.

Con khỉ xám nhe răng cười.

- Tạm biệt Bastian Balthasar Bux!

Rồi thoắt một cái nó biến vào trong một trong những ngôi nhà kỳ cục

kia, mang theo khăn xếp của Bastian.

Bastian còn đứng bất động một lúc lâu. Những điều vừa được nghe đã

khiến nó hoang mang đến rụng rời, không biết phải làm gì. Mọi ý đồ nó ấp
ủ đến này bỗng chốc tan tành. Nó cảm thấy như mọi sự trong thâm tâm đảo
lộn hết cả, giống như những kim tự tháp chổng ngược đầu kia. Điều nó hy
vọng biến thành tai họa cho nó, còn điều nó căm ghét lại là sự cứu vớt.

Trước mắt nó chỉ còn thấy một điều: phải thoát khỏi cái thành phố điên

rồ này! Và không bao giờ quay lại nữa!

Bastian len lỏi qua những tòa nhà chằng chịt vô nghĩa lý này. Nó nhận

thấy ngay rằng vào dễ hơn ra nhiều. Nó luôn thấy đã đi trật hướng, thành ra
cứ đâm bổ vào trung tâm thành phố. Mất cả buổi trưa nó mới ra được bức
tường đất. Rồi nó chạy ra ngoài cánh đồng hoang, chạy miết đến tối mịt, tối
đen như đêm trước, thì phải ngừng. Nó kiệt sức buông người dưới một bụi
đỗ tùng, ngủ như chết. Trong giấc ngủ, ký ức của nó về tài tưởng tượng ra
chuyện của nó trước đây biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.