CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 81

Nó thấy rất cô đơn, nhưng đồng thời lại tự hào, tự hào vì đã kiên định

chứ không để bị yếu lòng.

Vậy là nó có giống Atréju một chút xíu đấy chứ!

Cái giây phút Atréju không đi nổi nữa đã tới. Trước mặt gã là cái Vực

Thẳm mở toang hoác.

Nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy nó thật không bút mực nào tả xiết. Mặt đất

nứt toang hoác chừng nửa dặm bề ngang, xuyên hết vùng đất của Núi Chết.
Không biết sâu bao nhiêu.

Nằm trên rìa một tảng đá nhô ra, Atréju ngó xuống cái bóng tối sâu thăm

thẳm có lẽ tới tận trong lòng đất. Gã nhặt một hòn đá to bằng đầu người ở
gần tầm tay, lấy hết sức quăng ra xa. Hòn đá rơi, rơi mãi, rồi biến mất tăm
trong bóng tối. Atréju lắng nghe mà không thấy một thanh âm nào vẳng
lên, dù đã đợi rất lâu.

Rồi gã làm cái việc duy nhất có thể làm được: đi men theo rìa Vực Thẳm,

sẵn sàng chờ đón cái thời điểm chạm trán kẻ khủng khiếp nhất trong
"những kẻ đáng sợ" đã nhắc tới trong bài hát xưa. Gã không rõ bài hát nói
về loài sinh vật nào, chỉ biết tên nó là Ygramul.

Vực Thẳm cắt ngang sa mạc núi theo hình chữ chi. Dĩ nhiên rìa của nó

không có đường đi, mà chỉ đầy những khối đá sừng sững như ngọn tháp
khiến gã phải leo qua, đôi khi chúng còn rung rinh đáng sợ dưới chân gã
nữa, hoặc giữa đường đầy những tảng đá chắn ngang khiến gã phải vất vả
đi vòng, hoặc những đống đá cuội đột ngột chuồi về phía rãnh nứt, ngay khi
gã vừa bước qua. Đã nhiều lần gã thoát khỏi rơi xuống vực sâu trong đường
tơ kẽ tóc.

Nếu gã biết có kẻ đang truy theo dấu vết của mình, đang từng giờ từng

phút gần gã hơn thì có thể gã đã để bị lôi cuốn vào một hành động bộp
chộp nào đấy và sẽ phải trả giá đắt trên bước đường đầy cam go này: kẻ đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.