CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 106

- Này thật đấy, thời đế quốc cũng không khinh người đến

thế! Mà bà ạ, tôi nghĩ thế cũng chỉ mang tiếng ác chứ được gì đâu.
Từ ngày chị ấy ra công tác, xem chừng càng lỏng tay việc nhà. Một
mình bà thì bao giờ mới cấy hết?

Bà Cam thở dài. Quả thật, lúa người ta xanh ngọn rồi mà ruộng

mình còn trắng nước. Bà Cam bực, nhưng không nói. Dù sao, từ
ngày Soan ra làm công tác, bà Cam cũng nể nể, ngại nói, mà chỉ bực
bội ngầm. Đêm bà thở dài, rền rẫm, thườn thượt, buồn rứt. Đi họp
khuya về, cũng thường nghe mẹ chồng thở dài. Nhưng Soan cho
những chuyện ấy là “lạc hậu”, mẹ chồng là “lạc hậu”. Vì thế, dù có
nghe thở dài, chép miệng, Soan cũng chỉ hơi khó chịu, khi nào khó
chịu quá thì ra điếm nằm với chị em du kích.

Nhưng, thật thì Soan cũng buồn. Mỗi lần thấy mặt bà Cam

chảy chữ nãi, tối như trời mưa, tiếng thở dài rền rẩm, Soan muốn
đối đáp ngay, nhưng nghĩ đến xung quanh, thì Soan đành bấm
bụng. Có khi Soan khóc một mình. Khối đứa cùng một cảnh làm dâu
mà sao chúng nó tốt số. Nàng dâu đi về quá bữa, mẹ chồng mở ra
rá úp cơm bảo ăn. “Chẳng bù với mình, mẹ chồng chưa mở rá úp
cơm đã đi nói xấu nàng dâu mười hôm không hết chuyện”. Soan
tiếc cái đời con gái ở với mẹ đẻ chẳng bao giờ có thể trở lại được. Có
lúc Soan tha thiết nhớ Triều. Giá Triều mà có nhà, thế nào cũng
được cùng nhau làm công tác. Bây giờ Soan không như trước nữa rồi.
Nhưng tiếc những cái đã qua thì chỉ càng buồn hơn mà thôi.

Bữa trưa ấy, cơn tức của bà Cam vẫn còn nguyên thì Soan bỗng ở

đâu về. Cơn tức vì sao thì cũng không rõ. Giận đấy, không đấy,
vốn như cơm bữa. Bà Cam nghe tiếng con chó sủa nhủng nhẳng nửa
quen nửa lạ ngoài đầu ngõ, nhìn ra, trông thấy Soan. Nhưng, cô
con dâu cứ đi vào gần tới đâu thì bà mẹ chồng càng sững sờ. Soan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.