CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 108

Rồi bà vào vại, xúc một bát gạo, bọc vào khăn vuông cho con dâu.

Lát sau, Soan đeo súng lên, bà Cam bần thần theo ra tận ngõ ngoài.
Không phải để chửi nguýt, rủa Soan. Mà bà Cam đương nhìn theo sự
thật cái đời con người quyền quý chết rồi, mà nàng dâu mình đeo
súng đi kia, đích là người ta đã đến thời “được ngồi ghế cao”. Lúc
bà trở vào, mụ Nắp đã đứng trong bờ rào. Mụ Nắp hỏi bà:

- Đeo súng đi thế thì bao giờ về?

- Chẳng biết.

- Cũng bận lắm nhỉ? Ruộng nhà bà cấy hết chưa?

Câu nói kháy ấy kéo bà Cam nhớ thuở ruộng làm rồi chưa cấy

được, nước vẫn trắng nhởn, khi ấy khắp đồng, lúa nhà người ta
đã bén rễ. Nhớ thế, bà Cam lại chán ngắt và khó chịu. Ấy, từng lúc,
bà cứ giận, cứ sợ, cứ lạ, cứ mừng, không ra thế nào.

*

* *

Các xóm đương bầu người đi Đại hội nông dân xã. Hai lần trước,

Soan đều trúng đại biểu. Tối ấy, hội nghị xóm đã bầu xong, sắp
thông qua, thì có người giơ tay:

- Các đại biểu khác thì tôi đồng ý. Nhưng cái nhà chị Soan thì

hồi này tôi thấy ra mặt quan liêu lắm. Đề nghị…

Thế là đâm ngang ra. Nhiều người lúc nãy ngồi họp không để ý

gì, bây giờ cũng đại khái nghĩ: cái Soan ấy ngày trước củ mỉ củ mì,
bây giờ ra làm việc, ờ mà có vẻ khác, “hình như” cũng lên mặt đấy.
Lại hay vừa đi vừa hát, trông thật toe toét. Trong các cuộc họp, thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.