CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 109

có khi không ai có ý kiến thì thôi, nhưng, việc gì cũng vậy, hễ có
người ngãng ra thì nhiều người hay hồ đồ mường tượng như thế.

Một người nói:

- Tôi thấy nói có người xóm trên chào, chị ấy không nghe rõ, chị

ấy bắt chào lại thật to. À hách ra lửa đấy.

Một người nữa giơ tay:

- Mẹ chồng chị ta cũng nói thế.

Lố nhố những cánh tay giơ không bằng lòng Soan đi Đại hội.

Soan không cãi lại câu nào được. Lối họp thời cải cách, Soan cũng
không được cãi.

Soan cứ bàng hoàng rừn rựt màng tai. Soan ngồi chúi đầu ở

đống rơm ngoài sân, ngượng quá, tưởng mọi người đương trông cả
vào mặt mình. Kỳ thực cái đèn lù mù trên đầu bàn chủ tịch kia, chỉ
vun quanh một đám sáng ở đấy. Hội nghị ngồi thầm, cũng chẳng
ai biết ai ngồi canh. Soan lủi đi.

“Bà Cam cũng nói thế”. Chính người nhà mình ăn không nói có

cho mình, cay quá. Đầu óc nhộn nhạo, Soan loăng quăng đi mà
không định đi đâu. Trong trạm gác, mấy chị du kích đương ngồi
hát. Không nhận được tiếng ai, nhưng Soan đứng lại trước cái dại
nứa. Ánh đèn trong trạm gác lé ra dưới chân, Soan không dám bước
vào. Thình lình có tiếng hỏi ra: “Đồng chí Soan đấy à?” Soan giật
mình rồi không thưa, đi thẳng. Nhưng một lát sau, Soan lại quay lại.
Soan trèo vào trong cùng cái giường nứa trong trạm gác, nằm cuộn
chiếu tổ sâu một mình. Nhiều chị cùng nằm chơi đợi lượt gác, cười
khúc khích. Chị ngồi ngoài ánh đèn quay vào, vờ nói: “Có một đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.