CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 115

Triều tạt lại chỗ mẹ đương làm. Triều nhận ngay ra mẹ. Nhưng lạ

sao, hình như người mẹ bé nhỏ hơn trước. Từ nãy, Triều thấy cái gì
cũng bé nhỏ hơn trước. Cả con đường cái chính xứ, ngày bé chạy đứt
hơi chưa hết, bây giờ hình như ngắn ngủn, đi ba bước đã qua.

Triều cởi ba lô và túi để đầu bờ, xuống đặt dây khoai với mẹ.

Câu thứ hai muốn hỏi về vợ, nhưng Triều cứ nấn ná. Lát sau, đã
đặt xong cả ba luống dây khoai. Hai mẹ con xách cuốc về. Đến
khi bà Cam nói: “Bây giờ thì nhà mày nó cũng về rồi” Triều mới
yên trí.

Bà Cam xuống ao rửa chân. Triều đứng nhìn cái nhà mình, vẫn

ba gian như ngày trước. Trận mưa đêm qua làm cho cả mái, vách tối
đen, như cái ụ đất.

Soan đứng trong đầu bếp nhìn ra. Tiếng đồn Triều về đã

bay ngay ra tận chỗ đào giếng. Soan chợt nhớ một điều là nhà hôm
nay không có gì ăn. Hết buổi làm, Soan chạy ra lạch bắt quàng một
mẻ cua và bây giờ đã về lấp ló nấp đầu bếp. Triều đã vào tới
gốc vối. Triều mặc quần áo bộ đội màu xanh cỏ ấu, người càng
cao càng chỉnh tề, đúng như mình thường tưởng thế. Chẳng còn
dấu vết đâu cái bộ áo rách tơi, cái nón mê, cái sào nứa, buổi sáng
hôm trốn đi. Thế là, bao nhiêu ý nghĩ của Soan không còn cứng cựa
như lúc Triều chưa về, Soan thấy mình luống cuống “không thể
nào dám bước ra bắt tay anh ấy được nữa”. Và, lẳng lặng, trước khi
Triều vào sân, Soan đã vội xuống bếp, ngồi quay lưng vờ thổi lửa.
Mãi đến lúc có nhiều người đến thăm hỏi, Soan mới bước ra.

Triều nói chuyện, chào hỏi tíu tít và Triều làm như chưa trông

thấy vợ. Hai người cũng không hỏi nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.