CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 116

Lạ thay, Soan có cảm giác rụt rè như tám năm trước, mới về nhà

chồng, buổi sáng đầu tiên dậy sớm quét nhà. Mãi cho tới lúc các chị
vào rủ đi hội ý buổi chiều, Soan mới trở lại tự nhiên. Họ cười nói như
phá, làm cho Soan tỉnh, nhanh nhẹn, và thấy lại được mình đương là
cán bộ xóm.

- Tối nay cho chị Soan ngủ nhà, không phải ra điếm gác tập

trung nhé.

Soan tự ái:

- Nhiệm vụ nào đi nhiệm vụ ấy chứ.

- Thế tối nay không phải ngủ nhà chắc?

Họ đấm nhau, nhộn ra cả ngoài sân.

- Anh Triều này, tối nay phải phê bình con bé tợn vào. Độ này

nó lồng hổng lắm.

Triều cứ ngồi cười, vừa thích vừa hơi khó chịu vì câu nói chớt

nhả. Một chị nói:

- Cái Soan ở nhà tiến bộ lắm. Cuối tháng này được tỉnh cho đi

công tác đấy.

Triều cười, miệng cười mở rộng, nhưng nhạt không thành tiếng.

Mấy chị nữa vừa đến, đứng ngoài sân hỏi vào:

- Cậu Soan đi họp chứ?

Họ vờ như chưa biết Triều về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.