CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 322

hưu tay trắng đâm ra hèn, mà tôi đương cai quản hàng chục cái
kho. Tôi không ăn cắp. Tôi chỉ ngu đi bắt chước người ta. Mấy
hôm nọ tôi hoang mang. Bây giờ thì tôi nghĩ ở tù hay ở nhà cũng
thế. Tôi không chống án, tôi bằng lòng tù, tôi xin không chống
án, mong tòa thương thông cảm.

- Tòa bảo thế nào?

- Tòa bảo gọn lỏn một câu: Hai mươi năm tù.

- Cái hồi ấy là cậu không may thôi.

- Không may làm sao?

Tôi nói:

- Bây giờ dưới âm phủ trên dương gian không ở đâu xử tội ăn

cắp vặt mấy cái dây đồng nữa. Tòa đương bận quá, nhiều việc
quá, không đủ thì giờ, không đủ nhà pha…

Tần kêu lên:

- Thế thì sướng, chết khỏi phải tù, tao chết đây.

- Chết cũng không sướng bằng thằng phó nhỏ. À phó hai, này

anh phó hai ởi, anh đôi ơi.

Chúng tôi bỗng nhớ ngày xưa. Chúng tôi gào lên:

- Cối, cối ơ!

Be rượu đã được tu hết tiệt, chổng vộc cái chai, lại càng động

lòng thuở ấy. Hai đứa lom khom bước vòng quanh, huơ tay lên
múa hề mồi hề gậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.