CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 34

nay, chạy vào trong xó rừng, không nhận được một lá thư, một tin tức.
Cái ra-đi-ô hết pin trở thành vô dụng. Không ai biết được thế giới
mấy hôm nay ra làm sao, “thằng Tưởng, thằng Mỹ” lại hung hăng
những gì. ở Cao Bằng, Pháp tiến đến đâu? Đài Tiếng nói Việt
Nam còn không? Có thật nó đã chiếm hết đường sá từ Bắc Kạn lên
Chợ Rã? Cái lằn đỏ kia đương lăn đi lăn lại tìm những câu trả lời ấy,
những câu trả lời của cái sống chung quanh. Mọi người hau háu
nhìn, hồi hộp như trông mũi kim tiêm sắp ấn xuống. Dật thấy
mấy anh đương cơn sốt cũng bò dậy, phủ phục sau lưng Liêu.

Dật ngồi ghé ngoài cửa lán. Không muốn đánh tiếng vội. Dật

cũng đương nghĩ cách nói thế nào cho mọi người có tinh thần
chuẩn bị, nhưng khỏi bối rối. Thế nào họ cũng hỏi về tiếng súng
lúc nãy. Cũng một câu trả lời, sẽ làm bình tĩnh hơn, hoặc hoảng hốt
tăng thêm.

Liêu vẫn lúi húi quay nút đèn. Ánh sáng hắt lên, mặt Liêu như

một miếng đồng hun đỏ. Trong đêm rừng hoang vắng, biệt tịch,
lạnh ghê người, cái màu đỏ kỳ lạ và ấm áp ấy là nguồn sống tưởng
tượng của những con người đương cần được tiếp sức và được thấy
xung quanh. Bỗng phựt một tiếng nứt khẽ, cả lán tối om, im phắc.
Còn nghe mấy vòng nút điện lục cục, lạt sạt, nhưng ánh hồng vui đã
tắt hẳn. Sự tuyệt vọng chìm sâu xuống, lặng đi một lúc lâu.

Rồi có tiếng hỏi:

- Cái gì ngoài ấy thế?

Thì ra, họ đều đã biết Dật vào. Nhưng, hy vọng nghe được tiếng

nói của cái đài đương thiết tha hơn. Tiếng súng Tây ngoài kia cũng
chưa đáng quan tâm bằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.