CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 42

ra. Ngồi phía chân bàn thờ, có hai người con gái Tày - hai cán bộ Tày
thì đúng hơn - chỉ trông cái túi vải dù buộc vào thắt lưng, chỗ các chị
thường đeo con dao bổ cau, thì cũng biết đấy là cán bộ. Liêu bước
vào, những đứa trẻ chăm chú ngắm Liêu. Hơn nữa, vì Liêu bước lại
phía ấy, bỏ ba lô xuống. Liêu ngồi lọt giữa đám trẻ, quen như
người nhà, hai bàn tay cóng giơ nướng trên hơi lửa. Nhưng người lớn
chỉ nhìn qua khách lạ, theo thói quen bề ngoài vốn thờ ơ, rồi lại ai
làm việc nấy như không xảy ra việc gì khác hơn. Người con gái đứng
dậy, lấy trên sàn cao xuống một cái vỏ bầu lọ, đồ ra ít gạo, bỏ
thêm vào nồi cơm đương sôi. Cách đối xử giản dị và thầm lặng ấy
tỏ sự hiểu biết và quý khách tự nhiên của chủ nhà. Có khách, lấy
thêm gạo.

Mỗi lần đến một nơi xa lạ, Liêu đều xúc động một tình cảm khó

tả. Lần này, Liêu đã thật bồi hồi, khi gặp trên đỉnh núi hai người
con gái Tày. Người Dao ở trên rừng, người Tày ở dưới ruộng. Họ tới
nhà nhau đã hiếm - lại thấy phụ nữ Tày trong nhà người Dao, thật
không phải thường.

Hai cán bộ Tày, một chị đẫy đà, hồng hào, áo chàm thắt lưng

quặt đằng sau, như các cô Tày và Nùng cao lớn miền hồ Ba Bể, khi
các cô vội ra bãi quẩy ngô.

Một chị nhỏ nhắn, mắt nâu. Không giống chút nào con mắt

sáng trong của chị bạn và của những người gái Tày. Và bàn tay nhỏ,
mịn của chị ấy nữa (Liêu nghĩ: người này mà ở xuôi thì con gái Hà
Nội xách dép cho cũng đáng). Ý so sánh ác ấy làm cho Liêu tự cười
thầm. Liêu làm quen, cho bọn trẻ hai mảnh giấy in hình cờ đỏ sao
vàng. Liêu nói lõm bõm mấy tiếng Dao mới học. Thỉnh thoảng, chị
cán bộ đẫy đà quay lại, đưa mắt nhìn chị nhỏ nhắn, hai người cười
mủm mỉm. Liêu bắt chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.