CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 90

Kể đứng hẳn lên, nhìn về phía Gia Lộc. Như đã quen thuộc, Kể

bảo Cơi:

- Phải rồi, ta ra ngoài ấy. Đi đằng kia kìa.

Nói đến “hậu phương, ngoài ấy” như một sức vùng vẫy, Kể

dường quên cả. Kể hỏi một câu ngớ ngẩn:

- Thế Cơi cũng đi với tôi chứ?

Cơi sửng sốt:

- Đi với anh à?

Rồi Cơi khóc. Kể mới nhớ ra mình đã hỏi lỡ lời. Kể ngồi xuống,

nắm tay Cơi. Bàn tay, cổ tay Cơi long ra những mảnh bùn khô. Kể
tẩn mẩn bóc bùn khô ở tay, ở cổ yếm, ở mí mắt Cơi. Cơi để yên.
Ngày nọ, xếp Ao bảo cho thằng Kể và cái Cơi là vợ chồng. Nó nói
rồi nó quên, mà Kể và Cơi cũng không dám nghĩ đến, tưởng đấy
cũng như chuyện khi đi chăn trâu ngoài gò, trai gái trẻ trâu chơi “đám
cưới, đám ma” mà thôi. Và dù xưa nay bác Năm vẫn coi Cơi như con
mình thì hai đứa cũng chưa hề tưởng rõ rằng họ có thể là hai vợ
chồng. Từ khi nhớn nhao lên, lần đầu tiên chiều nay ngồi với
nhau âu yếm như thế, vì vậy càng cảm biết mình đã lớn rồi.

Kể vẫn lặng lẽ bóc bùn cho Cơi. Cơi cúi mặt, im lặng. Vừa ngớt

tiếng đại bác, xung quanh cũng im. Cơi ngước nhìn Kể, Cơi nói:

- Tôi chẳng đi với anh thì đi với ai? Sao anh hỏi dở thế!

Cả hai đứa cùng mủm mỉm và ngượng vì câu trách yêu. Nụ cười

nhệch nhạc thật gượng, nhưng từ đấy cứ nắm chặt tay nhau, không
buông ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.