CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 89

chưa, hay là bố Kể vẫn phải lơ lửng ở cái xà ngang. Kể úp mặt xuống
đầu gối.

“Đường nào mà về bây giờ…”, nghe Kể khóc, nói thì Cơi lại nghĩ

khác. Cơi nghĩ: Về làm gì? Ở đấy chỉ có bố Kể, thì bố Kể thắt cổ
chết rồi. Ở vùng nào đâu đây Cơi còn có người ruột thịt chứ ở làng
Thượng thì còn ai nữa. Cơi bồi hồi: “Về làm gì? Lại về đâm đầu
vào đấy mà chết ư? Từ cái năm mẹ tôi chết, tôi đã muốn đi tìm
chị tôi ở Thanh Hà, chỉ hiềm tôi còn bé, chỉ hiềm bác Năm bảo về,
cho nên tôi mới lại đành về ở đấy thôi. Bây giờ còn ai mà về đấy?
Cơ ngơi này thì về làm gì?” Nghĩ thế, trong lòng Cơi bỗng nổi lên
một nguồn hy vọng tưởng như thực sự, rồi đây được gặp chị ở
Thanh Hà lên, chị mặc quần nái áo sồi bảnh bao, chị ấy đương đon
đả tươi cười, chị ấy lên đón Cơi.

Cơi bèn bảo Kể:

- Về làm chó gì!

Kể ngẩng đầu, ngạc nhiên. Cơi nói:

- Đi thôi!

- Đi đâu?

Tiếng chặc lưỡi:

- Đi đâu thì đi.

Nghe nói tiếng “đi”, Kể tỉnh người lại, bỡ ngỡ như vừa gỡ được

một mối nghĩ bối rối. Kể đột nhiên hăng hái. Kể nghển trông về
phía đầu đồng có bến đò sang Gia Lộc, khu du kích ở bên ấy.
Phải, đã đi thì chỉ có sang “hậu phương” mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.