CHUYỆN DESPEREAX - Trang 174

Chương Bốn Mươi Tám

Trên cái đuôi của một con chuột cống

NGƯỜI ĐÃ BAO GIỜ nắm lấy đuôi một con chuột cống chưa?

Cao nhất thì nó cũng là một cảm giác không dễ chịu gì, cứng như có
vảy và lạnh toát, gần như là bám vào một con rắn nhỏ tí. Tệ nhất,
khi người phải phụ thuộc sự sống còn của mình vào một con chuột
cống, và khi một phần trong người chắc chắn rằng mình đang
bị dẫn đến không gì khác hơn là chỗ chết, thì đó là một cảm giác
gớm ghiếc, thật vậy, khi không còn gì ngoại trừ một cái đuôi chuột
cống để mà bám lấy.

Dù sao, Despereaux cũng đã dựa vào Botticelli Remorso. Và con

chuột cống dẫn chú xuống sâu nữa, sâu mãi vào ngục tối.

Đôi mắt Despereaux, vào lúc này, đã khá quen với bóng tối,

mặc dù lẽ ra sẽ tốt hơn nếu mắt chú không nhìn ra, vì những thứ
chú thấy khiến chú phải rùng mình run sợ.

Chú đã trông thấy gì?

Chú thấy nền ngục tối vung vãi những nhúm lông, những vòng

nút chỉ màu đỏ, và những bộ xương chuột nhắt. Khắp nơi đầy
những mẩu xương trắng bé tí sáng lóe lên trong bóng tối. Và chú
trông thấy, trong những đường ngầm mà Botticelli dẫn chú qua, có
cả xương người nữa, những cái sọ cười ngoác miệng và những mẩu
xương ngón tay thon mảnh, dựng lên trong bóng tối và chỉ trỏ về
phía một vài sự thật tốt nhất là không nên nói ra.

Despereaux nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.