CHUYỆN DESPEREAX - Trang 179

Như người biết đấy, thưa độc giả, Miggery Heo Nái đã nghe

điều này rất nhiều lần trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của cô
rồi. Nhưng giờ đây, trong ngục tối, nó quất thẳng vào cô với sức
mạnh vô cùng: Con chuột cống nói đúng. Không ai quan tâm đến
thứ cô muốn. Chưa có ai từng quan tâm. Và có lẽ, tệ hơn hết, sẽ
không có ai quan tâm.

“Ta muốn!” Mig hét lên.

“Suỵt,” công chúa nói.

“Im đi,” con chuột cống nói.

“Ta muốn...,” Mig thút thít. “Ta muốn... ta muốn...”

“Cô muốn gì, Mig?” công chúa hỏi rất nhẹ.

“Hả?” Mig quát lên.

“Cô muốn gì, Miggery Heo Nái?!” công chúa hét lại.

“Đừng có hỏi cô ta thế,” Roscuro nói. “Im đi. Im đi.”

Nhưng đã quá muộn. Lời nói đã được thốt ra, cái câu hỏi, cuối

cùng, đã được hỏi. Thế giới ngừng quay và mọi sinh vật nín thở, chờ
đợi nghe thứ mà Miggery Heo Nái ước muốn.

“Tôi muốn...,” Mig nói.

“Sao?” Hạt Đậu hét lên.

“Tôi muốn mẹ tôi!” Mig hét lên, vào cái thế giới yên lặng và chờ

đợi. “Tôi muốn mẹ tôi!”

“Ôi,” công chúa nói. Nàng đưa tay về phía Mig.

Mig nắm lấy nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.