“Xin lỗi đi.”
“Không.”
“Đồ chuột cống bẩn thỉu,” Gregory nói. “Đồ tâm hồn đen tối.
Gregory chịu đựng các ngươi đủ rồi lũ chuột cống.” Lão giơ que
diêm gần vào mặt Roscuro, và mùi râu cháy khủng khiếp bốc lên
quanh lão cai ngục và con chuột cống. Rồi que diêm tắt phụt và
Gregory thả đuôi Roscuro ra. Lão quăng cậu ta trở vào lòng bóng
tối.
“Đừng bao giờ đụng vào sợi dây thừng của Gregory nữa, nếu
không ngươi sẽ phải hối tiếc đấy.”
Roscuro đứng trên nền ngục tối. Những sợi râu bên phía má
phải của cậu đã biến mất. Trái tim cậu đang đập mạnh, và dù ánh
sáng của que diêm đã biến mất, nó vẫn nhảy múa trước đôi mắt
con chuột cống, ngay cả khi cậu ta nhắm mắt lại.
“Ánh sáng,” cậu ta nói to lên. Và rồi cậu thì thầm từ ấy một
lần nữa. “Ánh sáng.”
Từ giây phút ấy trở đi, Roscuro bộc lộ một mối quan tâm không
bình thường, kỳ lạ đối với đủ mọi loại ánh sáng. Cậu ta luôn luôn,
trong bóng tối của ngục tối, tìm kiếm ánh sáng, cái tia sáng nhỏ
nhất, cái sợi sáng bé nhất. Tâm hồn chuột cống của cậu ta khao
khát nó theo một cách không thể nào lý giải được; cậu bắt đầu nghĩ
rằng ánh sáng là thứ duy nhất mang đến ý nghĩa cho cuộc đời, và
cậu thất vọng rằng có quá ít ánh sáng có thể sở hữu được ở nơi này.
Cậu ta cuối cùng đã nói lên cảm xúc này với bạn mình, một con
chuột cống một tai rất già tên là Botticelli Remorso.