CHUYỆN DESPEREAX - Trang 60

“Bởi vì,” Botticelli nói, “cậu sẽ hứa điều ấy-ha-nhưng cậu sẽ

không ban điều ấy. Cậu giành được niềm tin của hắn. Và rồi cậu
từ chối hắn. Cậu từ chối đưa ra thứ mà hắn cực kỳ mong đợi. Sự
tha thứ, tự do, tình bạn, bất kỳ thứ gì mà trái tim hắn khao khát
nhất, cậu hãy giữ lại.” Vào điểm giữa bài thuyết giáo ấy, Botticelli
phá lên cười to đến nỗi hắn phải ngồi xuống thở dốc. Chiếc
mặt dây chuyền xoay tròn chầm chậm qua lại rồi dừng hẳn.

“Ha,” Botticelli nói, “ha ha ha! Cậu giành lấy niềm tin của hắn,

cậu từ chối hắn và-ha ha-cậu trở thành kẻ mà hắn đã biết cậu
luôn luôn là như thế, thành kẻ chính cậu biết rằng mình luôn luôn
là như thế, chẳng phải một người bạn, chẳng phải một giáo sĩ, chẳng
phải một kẻ đi tha thứ, mà-ha ha!-một con chuột cống!” Botticelli
lau nước mắt và lắc lắc đầu rồi thở một hơi dài đầy mãn
nguyện. Hắn lại bắt đầu lắc chiếc mặt dây chuyền. “Vào lúc
ấy, hiệu quả nhất là chạy qua chạy lại dưới chân tên tù nhân, gây
cho hắn một nỗi sợ hãi hiện hữu thật sự cùng với nỗi sợ hãi tinh
thần. Ôi,” hắn nói, “đấy là một trò thật đáng yêu, thật là một trò
đáng yêu! Và đầy ý nghĩa.”

“Cháu rất muốn hành hạ một tù nhân,” Roscuro nói. “Cháu

muốn khiến kẻ nào đó phải đau khổ.”

“Thời điểm của cậu sẽ tới,” Botticelli nói. “Hiện tại, tất cả các tù

nhân đã có kẻ nhận hết rồi. Nhưng một tên khác sớm muộn cũng
sẽ tới thôi. Làm sao ta biết được điều này chứ? Bởi vì, Roscuro ạ,
thật may là tồn tại sự tàn ác trên thế giới này. Và sự tồn tại của cái
ác đảm bảo cho sự tồn tại của những tên tù nhân.”

“Vậy, sẽ có một tù nhân cho cháu sớm thôi phải không?”

“Phải,” Botticelli Remorso nói. “Phải.”

“Cháu rất mong đến lúc ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.