CHUYỆN DESPEREAX - Trang 86

“Con muốn ư,” mẹ cô hỏi.

“Vâng,” Mig nói, “con muốn.”

“A, bé con, con muốn điều gì thì có gì quan trọng chứ?” mẹ cô

nói. Bà siết chặt tay Mig một lần, hai lần, và rồi bà chết, bỏ lại
Mig một mình với cha cô bé, người mà trong một ngày chợ phiên
mùa xuân không lâu sau khi vợ mất đã bán đứa con gái của mình đi
hầu hạ người ta để lấy một vốc thuốc lá, một khăn trải bàn màu
đỏ, và một con gà mái.

“Cha ơi?” Mig gọi, khi cha cô bé đang cất bước rời xa cô với con

gà mái trong tay, một điếu thuốc lá trên môi, và chiếc khăn trải
bàn đỏ khoác trên vai như thể áo choàng.

“Đi đi, Mig,” ông nói. “Giờ mày đã thuộc về ông đó rồi.”

“Nhưng con không muốn thế, cha ơi,” cô bé nói. “Con muốn đi

với cha.” Cô túm chiếc khăn trải bàn màu đỏ mà ghì lấy.

“Chúa ơi, con bé này,” cha cô nói, “có ai hỏi mày muốn gì cơ chứ?

Đi đi thôi.” Ông gỡ những ngón tay cô bé ra khỏi tấm khăn và xoay
cô về phía người đàn ông đã mua cô.

Mig nhìn cha mình bước đi, chiếc khăn trải bàn màu đỏ bay tung

phía sau ông. Ông đã bỏ đứa con gái của mình. Và, hỡi độc giả, như
người đã biết, ông ta không quay nhìn lại. Không một lần nào.

Người có thể tưởng tượng được chăng? Người có thể tưởng tượng

cha người đem bán người lấy một tấm khăn trải bàn, một con gà
mái, và một vốc thuốc lá không? Xin hãy nhắm mắt lại và nghĩ
về điều đó trong chốc lát.

Xong chưa nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.