bõng nước. Đang tuổi ăn tuổi lớn nên Dũng giải quyết khẩu phần
của mình trong nháy mắt. Má phải đút Út ăn nên miếng bánh của
má vẫn còn đặt trên chén canh.
Vì vậy mỗi khi ăn xong, Dũng thường lẳng lặng chùi mép, đi ra
ngoài nhưng không ít lần tôi bắt gặp Dũng len lén nhìn phần ăn
của má. Tôi thương nó quá nhưng nửa cái bánh của tôi đã trôi xuống
dạ dày từ bao giờ. Đúng lúc đó má quay sang, lặng lẽ bẻ một miếng
đưa cho nó. Tôi trừng mắt, bàn tay của Dũng khựng lại. Khuôn mặt
chợt xịu xuống, nó lí nhí: “Dạ! Thôi má! Con no rồi!”. Nhưng má cứ
ấn vào tay nó: “Má cho! Con ăn đi!”. Ngay lập tức Dũng cầm mẩu
bánh lao ra khỏi nhà. Tôi lặng lẽ quay đi. Đôi khi má nhìn tôi, giọng
nghèn nghẹn: “Tội nghiệp! Má biết nó còn đói lắm. Phải chi má đủ
tiền mua thêm một suất nữa...”.
Ánh mắt của ba và giọng nghèn nghẹn của má còn ám ảnh tôi
nhiều năm sau này, mỗi khi đứng trước mâm cơm đầy đủ thịt cá
hay những bữa tiệc linh đình.
Một hôm, Út Vân bị một cái nhọt to như quả cau ở bắp vế, sưng
tấy, nhức nhối. Út đau đớn khóc ri rỉ suốt đêm. Hôm sau má có
một cuộc họp quan trọng không thể vắng, vậy là tôi phải đưa Út đi
bệnh viện cách nhà khoảng ba cây số. Má cho tôi ba hào: 2 hào để
mua vé tàu điện, 1 hào mua kẹo cho em.
Đến nơi, tôi bế Út vào phòng khám. Bác sĩ khoát tay, nói ra gọi
mẹ. Tôi nói: “Mẹ phải đi làm, cháu đưa em đi”. Bác sĩ trố mắt ngạc
nhiên, lắc đầu, kêu ái chà, ái chà. Ông đành gọi một y tá bế Út vào
phòng mổ. Trao em vào tay một người lạ, tôi rơm rớm nước mắt. Hai
tay Út bám chặt cổ chị khóc thét, nhất định không chịu rời.