CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 131

Từ một tiết dạy tùy hứng

= NGỌC TÂN (Tiền Giang)

(Kính tặng thầy Vũ Văn Tản với lòng biết ơn sâu sắc)

Năm lớp 7, tôi học văn do thầy Vũ Văn Tản dạy. Thời đó, ở quê

tôi (Tiền Giang) một số giáo viên có bằng tú tài 2 là dạy lớp 6, 7.
Thầy Tản lúc ấy hình như đang là sinh viên văn khoa. Chất tài tử
của thầy bộc lộ rõ ở những tiết dạy phóng khoáng, không gò bó
theo chương trình khiến học sinh rất thích.

Giảng bài xong, thầy ngâm thơ cho chúng tôi nghe. Thầy còn

cho chép những bài thơ hay của Huy Cận, Xuân Diệu, Thế Lữ, Hàn
Mặc Tử, T.T.K.H.... Thầy truyền kiến thức cho chúng tôi với
niềm say mê vô hạn. Tôi thuộc lòng những bài thơ thầy cho chép,
còn sưu tầm thêm thơ hay trong Việt Nam thi nhân tiền chiến , chép
vào quyển sổ riêng. Tôi bắt chước thầy ngâm thơ. Giọng tôi trầm,
buồn, được khen là có tâm hồn nên ngâm thơ có phần truyền
cảm. Khi dạy học những năm đầu mới ra trường, tôi cũng có ngâm
thơ cho học sinh nghe. Dạy bài thơ Nghe em vào đại học của nhà thơ
Giang Nam, tôi ngâm một đoạn trước khi giảng. Tuần sau, khi
kiểm tra bài cũ, một học sinh nữ xin trả bài bằng cách ngâm thơ.
Sau khi ngâm xong, em làm động tác cúi chào như một nghệ sĩ. Cả
lớp cười rần và vỗ tay nhiệt liệt. Tiết học bắt đầu trong sự vui vẻ
của cô giáo và sự thích thú của học sinh. Tuy nhiên, tôi chỉ ngâm thơ
được trong năm học ấy (1976). Từ đó về sau, không có phút giây
nào rảnh để thầy trò có thể thư giãn đôi chút. Chương trình mới
quá nhiều bài, bài dài không kịp giảng trong 45 phút, rồi hội giảng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.