CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 132

dự giờ, thanh tra..., không ai dám thoát ly giáo án dù chỉ là năm
mười phút. Những giờ dạy văn mất đi sự thoải mái, thong thả xưa
kia.

Tôi còn nhớ, nhờ một lần thầy Tản dạy tùy hứng không theo

chương trình quy định mà tôi thi đậu vào trường sư phạm. Trong
giờ dạy văn lớp 7, không hiểu sao thầy dạy Truyện Hoa Tiên của
Nguyễn Huy Tự trong khi đúng ra truyện này chỉ được dạy ở
chương trình lớp đệ nhị. Thầy cho chép một đoạn thơ khoảng 20
câu và giảng nhưng chúng tôi không hiểu vì lời thơ cổ xưa khó nhớ.
Dĩ nhiên, về nhà nhiều học sinh không học bài vì nghĩ rằng thầy
không trả bài. Tuần sau, thầy gọi trả bài, bốn học sinh không
thuộc. Thầy gọi tôi, tôi đọc vanh vách hết bài. Đoạn thơ ấy tôi
phải học ba buổi chiều mới thuộc. Và tôi được thầy cho điểm tối
đa.

Đỗ tú tài 2 xong, không có tiền học tiếp đại học, tôi phải nghỉ.

Bạn bè tôi đua nhau lên Sài Gòn học. Riêng tôi lủi thủi ở nhà ra vào
sau trước với ba tôi. Nhà không ruộng vườn, các anh chị đã có vợ có
chồng ở riêng cả. Mơ ước được vào đại học đối với tôi là quá xa
vời, hơn nữa đi học xa thì ba sống với ai? Tuy nghỉ học nhưng lòng
tôi luôn nuôi khát vọng cháy bỏng được vào đại học.

May mắn cho tôi, hai năm sau, năm 1972, tỉnh nhà mở trường

đại học sư phạm đầu tiên. Một cô bạn cũ cùng học lớp 12 đi hơn
10km xuống nhà cho tôi hay. Tôi hăm hở nộp đơn thi. Từ lúc nộp
hồ sơ đến ngày thi chỉ còn 20 ngày. Tôi khẩn trương học ngày học
đêm. Tài liệu học thi chỉ là những bài giảng của thầy cô chép trong
tập từ lớp 6 đến lớp 12. Tôi học không bỏ sót một bài giảng nào. Tôi
chia thời gian để ôn tuần tự từ lớp thấp đến lớp cao. Khi ôn
chương trình lớp 7, đến Truyện Hoa Tiên , dù thầy dạy có một tiết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.