CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 147

đi làm được nên bao nhiêu tiền dành dụm trước đây tôi đã tiêu xài
hết. Nhưng tôi không bỏ cuộc, cuối tuần đạp xe đến các công
trình xây dựng xin làm phụ hồ, cứ thế tôi cố gắng hết một học
kỳ. Khi trường chuyển vào quận 4 tôi yên tâm hơn.

Tôi xin vào làm cho quán bar Em và Tôi, và thật bất ngờ tôi gặp

lại Xuân Thắng, làm sao kể hết những buồn vui. Thắng cũng thi
đậu đại học và đang đi học. Tôi dời phòng trọ về ở chung với
Thắng. Công việc ở quán bar thức khuya làm tôi mệt mỏi, Xuân
Thắng và tôi cùng xin qua bán hàng cho Vina Giày. Món ăn chính
của tôi vẫn chỉ là mì gói, cá hộp và hột vịt. Có lần tôi và Xuân
Thắng đi làm về đã hơn 23 giờ, đói bụng nhưng trong túi chỉ còn
2.000 đồng, ghé vào quán cháo trắng ven đường, hỏi mua hai
chén cháo không, chan nước mắm vào ăn cũng qua cơn đói bụng.

Một lần Kim Ngân, người yêu đầu đời của tôi, đến tìm, lúc đó

tôi cũng vừa đi học về đang dọn cơm ra ăn. Nhìn vào mâm cơm của
tôi cô ấy bật khóc quay đi, tôi chạy theo hỏi tại sao. Cô ấy nói
không thể chịu nổi khi thấy cuộc sống của tôi như thế mà không
thể lo được cho tôi, vì Ngân cũng rất nghèo.

Khi tôi bước vào học kỳ cuối, bài học rất nhiều, không thể làm

thêm được nhiều nữa. Tôi đến tiệm sửa chữa điện tử của chú
Thắng ở đầu ngã tư Tôn Đản - Đoàn Văn Bơ: “Chú bảo con làm gì
cũng được, chỉ cần chú cho con ăn cơm”. Thế là tôi được nương
nhờ những bữa cơm của chú Thắng đến khi tốt nghiệp.

Nhận bằng xong dù bạn bè đều khuyên tôi ở TP.HCM, nhưng

tôi muốn quay về quê để thực hiện lời hứa ngày xưa. Ngày trước
tôi học luật để mong mình trở thành một luật sư giỏi, giúp đỡ
những người gặp phải hoàn cảnh như tôi, những kẻ nghèo thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.