CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 150

màng bỗng nghe một tiếng kêu lảnh lót của cô nhân viên: “Trần
Thị Lan đóng 115.000 đồng!”.

Tôi bàng hoàng hoảng hốt, trên tay còn vỏn vẹn 100.000 đồng,

thiếu 15.000 đồng. Giữa bệnh viện rộng mênh mông, người đông
như kiến và toàn người xa lạ, chẳng biết mượn ai. Còn cô nhân
viên gọi mãi tên tôi, thân già lụm cụm mắt mũi lem nhem, da xanh
xao vì lo sợ. 11g30 phòng tài vụ sẽ đóng cửa, phòng thử máu sẽ nghỉ
trưa, ngày mai tất cả đều nghỉ lễ giỗ Tổ Hùng Vương, ba ngày định
kỳ tái khám lỡ trễ, tôi sợ bác sĩ la.

Tôi hồi hộp chạy loanh quanh tìm xem có ai tin mình. Thấy cậu

thanh niên đang nghe điện thoại, vẻ sang trọng, tôi nghĩ cậu ta
không đến đỗi nhìn mình mà làm ngơ, tôi ngồi chờ để xin 15.000
đồng. Nhưng khi buông điện thoại thì cậu ta nói chuyện với người
khác, tôi ngại ngùng không dám mở lời... Họ sẽ nghĩ gì? Mình là
ai?... Kẻ ăn xin thì chưa giống, dân lường gạt cũng không đúng. Tôi
đi tìm chú bảo vệ thường gặp ở bệnh viện, chỉ có chú ấy mới dễ
nhớ và dễ trả, nhưng xui quá chú đã đi ăn cơm.

Sau 15 phút đắn đo, cuối cùng tôi đổ nước lì hỏi đại một phụ

nữ tuổi cỡ 50: “Chị làm ơn cho em mượn 15.000 đồng, lát nữa con
em lên em sẽ trả”. Bà ta nhìn tôi và trả lời: “Không có tiền lẻ”. Trên
tay tôi toàn tiền lẻ. Bà ta cũng thấy nhưng chẳng lẽ nói “chị đưa
em thối”, xấu hổ quá... Lần đầu tiên trong đời tôi mới gặp
chuyện này, lại còn xưng hô chị em với người nhỏ tuổi hơn mình.
Đúng là đồng tiền lèo lái mình.

Cuối cùng ở hiền cũng gặp lành. Ngồi gần đó là cậu thanh

niên không đoán được tuổi vì quá nhỏ con. Không đắn đo do dự,
cậu ta móc túi lấy 20.000 đồng đưa tôi và bảo: “Dì cầm lấy”. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.