CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 16

làm việc. Tôi khai bệnh cho mẹ tôi ở phòng cấp cứu. Y tá nhận bệnh,
phán: “Đau đã ba ngày thì không phải là trường hợp cấp cứu” và bảo
tôi đợi đến hai giờ chiều để khám ngoài giờ. Tôi năn nỉ cứ khám
cho bà, tôi sẵn sàng trả tiền nhưng không được. Nhìn lên bảng nội
quy thấy có điều khoản “ưu tiên cho người già”, tôi trở lại bàn nhận
bệnh cho biết mẹ tôi đã 85 tuổi, nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc
đầu. Mẹ con tôi phải chờ suốt bốn giờ trong tâm trạng mệt mỏi, lo
lắng...

Mẹ tôi được nhập viện, đóng đinh nối xương. Bác sĩ gây mê cũng

ngạc nhiên trước sức chịu đựng của mẹ, một bà cụ 85 tuổi, suy tim,
từng bị nhồi máu não. Vết thương lành nhanh, nhưng ba tháng sau
mẹ vẫn không dám đứng dậy tập đi, có lẽ mẹ sợ bị ngã lần nữa. Tôi
cũng không dám ép. Một bà cụ gần nhà tôi bị gãy xương hai lần,
trên cùng một chân ở hai vị trí khác nhau. Thế là mẹ chỉ ngồi dậy
lúc ăn hay phơi nắng. Năm đầu mẹ còn khỏe, năm sau yếu hẳn đi.

Vết sẹo mổ bỗng dưng hóa tím giống như vết bầm. Tôi đưa mẹ

đến một phòng khám đa khoa nhưng bác sĩ không giải thích gì. Ít
lâu sau, da chỗ vết sẹo phập phù, tím sẫm, thấy chỗ da ấy xì mủ,
tôi đưa mẹ đến khám nơi một bác sĩ ngoại khoa uy tín. Bác sĩ bảo
phải đưa vào bệnh viện rút đinh ra mới hết mủ. Sao lại đủ thứ tai
ươ

ng thế này!

Hôm sau, tức hai năm sau lần mổ nối xương, tôi lại phải đưa mẹ

vào bệnh viện. Mãi đến gần 10 giờ mẹ mới được chụp X-quang.
Tưởng bác sĩ sẽ cho rút đinh ra, nào ngờ ông lại bảo: “Bốn giờ chiều
nay quay trở lại”. Bác sĩ nói: “Đây là cách có lợi cho chị. Làm theo tôi
bảo, chỉ đóng mấy chục ngàn thôi. Còn nếu mổ bây giờ, chị phải
đóng mấy triệu”. Rồi ông ta ghi vào sổ khám bệnh hẹn bốn giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.