CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 61

Phải chi mẹ còn nghe con nói...

= BÙI KIM DUNG (TP.HCM)

Bác sĩ đã nói gì? Tai biến..., liệt..., sống thực vật... Thế là xong

một cuộc đời sao?

Tôi nhìn trân trân thật lâu mắt mẹ. Mắt mẹ vẫn mở nhưng hình

như mẹ đang nhìn về một cõi nào xa xăm lắm. Mẹ cũng không
biết tôi đang nắm tay mẹ, đôi bàn tay đầy những mũi kim đâm,
tím bầm. Vốn mẹ là người hay nói chuyện, thèm được trò chuyện
với con qua điện thoại, dù chỉ là: “Ăn cơm chưa? Chủ nhật lên chơi
mua cam cho mẹ, trời nóng quá...”. Đôi khi mấy đứa em tôi và cả tôi
nữa mải mê bận rộn công việc, bè bạn, làm ăn, còn mẹ ngày ngày cứ
ngóng chờ, chẳng có đứa nào nhấc điện thoại gọi...

Từ khi ba mất, mẹ sợ cô đơn, bán nhà về ở với em trai tôi. Mẹ

hay khóc vì sợ “phải ở nhà dưỡng lão”. Bây giờ mẹ nằm kia, sau một
cơn tai biến: không còn tiếng mẹ nói, không còn lời mẹ trách sao
con cái thờ ơ... Và chúng tôi mới thấy mình như mất hẳn mẹ rồi.

Ngày xưa, cái ngày mà lũ chúng tôi chín đứa chen chúc trong ngôi

nhà nhỏ. Ba tôi là một công chức nghèo, hằng đêm ông phải đi dạy
thêm tiếng Pháp, còn mẹ lãnh hàng về may, chật vật nuôi con.
Chúng tôi mỗi đứa chỉ cách nhau một, hai tuổi nên mẹ rất vất vả.
Chúng tôi cũng dần lớn, khôn ra trong nghèo khó ấy: đã học giỏi,
cố làm, cố bước tới nấc thang cao hơn của cuộc sống. Điều tôi
thấm thía và tự hào về gia đình tôi, về công ơn sâu nặng của cha
mẹ tôi, là tất cả chúng tôi đều học xong đại học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.