CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ - Trang 82

Hai sẽ lấy rồi chuyền cho chị Ba đem vô nhà. Mọi việc trót lọt, ba
chị em tôi ngồi đợi anh Hai chế biến chiến lợi phẩm.

Món thịt anh Hai làm tuy không thơm ngon bằng má nhưng

cũng hơn gấp trăm lần món cá tép ngán đến tận cổ. Mấy anh em
ngồi xúm xít quanh mâm cơm chuẩn bị thưởng thức thì chợt ba má
về đến. Khỏi phải nói mặt đứa nào cũng tái mét, sau một hồi
quanh co cuối cùng anh Hai cũng nói thật. Ba giận xanh mặt, má tức
nói không thành tiếng. Hậu quả là má phải trả tiền lại cho bà Sáu
và bốn anh em phải khoanh tay xin lỗi. Mấy anh chị lớn mỗi người
ăn đòn 20 roi thẳng tay, tôi nhỏ nhất nhưng cũng bị năm roi. Bị đòn
đau nhưng đĩa thịt cũng chẳng được ăn, ba đem đổ hết xuống sông.
Coi như một bài học nhớ đời về câu “nghèo cho sạch, rách cho
thơm”.

Hôm sau má mua cả ký thịt sườn non đem nướng cho đám con ăn

đã thèm. Mãi sau này chúng tôi mới biết những ngày đó do chuyến
hàng bị chìm nên vốn liếng tiêu tan, ba má chẳng còn tiền mua
thức ăn sang. Bữa tiệc thịnh soạn đó là từ tiền má bán đôi bông tai,
kỷ vật cưới duy nhất. Nhìn đàn con đang tuổi ăn tuổi lớn thèm ăn
đến nỗi phải ăn cắp thì bậc làm cha mẹ nào mà chẳng xót xa.

Cuộc sống gia đình ngày càng khó khăn khi anh em tôi càng lớn,

nào tiền trường, sách vở, ăn uống..., trong khi việc mua bán của ba
má càng lúc càng ế ẩm. Thiếu thốn, đói khát nhưng chẳng đứa nào
dám nghĩ đến chuyện ăn cắp nữa mỗi khi nhớ đến trận đòn ngày
ấy.

Những vất vả, cơ cực rồi cũng trôi qua. Anh em tôi giờ đã trưởng

thành. Đôi khi ngồi nhắc lại chuyện xưa, tôi hay trách: “Sao ba má
ngày đó ra tay chi nặng dữ vậy?”. Má cười hiền hậu: “Ba má đánh tụi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.