CHUYỆN ĐỜI XƯA - Trang 58

lành, mà của tôi đâu đồ ngon mà cho ăn, ăn những cơm nguội cơm-ngặm,
mắm-muối quẩy-quá vậy thôi ; nếu nó ăn dĩa đồ ngon, thì thật là của ngài,
mà như nó ăn đồ hèn, thì nó là của tôi chắc.

Đem ra, thì con mèo tập đã quen, cứ lại dĩa cơm nguội mà ăn, thì

Cống-Quỳnh vỗ tay cười : Ậy ! Của dân-sự nghèo nàn thì nó như vậy ! Ôm
mèo về mất.

Bên Tàu qua đi sứ, đem dưng vua một cái ve thủy-tinh, liền không có

miệng, mà trong có nước, xin hỏi làm sao, mà lấy nước cho được. Vua cùng
đình-thần bối-rối không biết giải làm sao. Vậy đòi Cống-Quỳnh tới, hỏi tính
làm sao. Cống-Quỳnh mới nói : Tưởng là giống gì khó lắm, việc nầy liệu
được mà. Vua mới giao cho anh ta đem về. Sáng ngày lợt-xợt vô. Vua ra lập
trào rước sứ Tàu cho đặng giải việc hỏi. Ông Cống-Quỳnh tay xách dùi đục,
tay cầm cái ve của sứ đem qua. Vua phán hỏi. Cống-Quỳnh quì xuống :
Muôn tâu lịnh thiên-tử, Tàu hỏi làm thế nào lấy nước ra cho được ? Vậy hễ
muốn lấy cho được nước, thì phải đánh mới được. Và nói và đập bể cái ve
đi.

Năm sau, sứ đem một con trâu có tài báng lộn ăn hết các trâu bên Tàu.

Đem qua hỏi coi thử Annam có trâu nào giỏi hơn chăng. Vua đòi Cống-
Quỳnh tới hỏi, coi thử tính làm sao.

Cống-Quỳnh vào chầu. Vua phán : Đó bây giờ Tàu người ta đem con

trâu báng giỏi nhứt có tài, coi thử mình có đem ra cự ; Trạng tính làm sao ?

- Muôn tâu Bệ-hạ, có khó chi, để tôi về tôi tính ; xin sứ để ba bữa. Ông

Trạng về biểu bắt con nghé nhỏ còn bú, nhốt riêng nó ra, đừng cho bú ba
bữa.

Tới ngày sứ đem trâu tiếng Tàu ra, ông Cống-Quỳnh dắt con nghé ra.

Vua ngự ra, sứ bộ cùng triều-đình tựu tới coi. Thả trâu lớn của Tàu ra, nó
hăng đứng nghinh đó ; Cống-Quỳnh thả trâu nghé ra. Nó nhịn bú đã ba
ngày, khát sữa, thấy trâu lớn tưởng là trâu mẹ, lăng-căng chạy lại xúc-xúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.