CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 120

Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một lúc mới nở nụ cười:"Ôn Nhiễm, nói dối không
giấu được đâu."

Sao?Ôn Nhiễm cúi đầu xấu hổ.Lại một lần nữa bị nâng cằm lên, buộc phải
nhìn thẳng vào ánh mắt anh.Trong lòng cô lại lần nữa rung lên hồi chuông
cảnh báo, một loại cảm giác kì lạ dâng lên trong đáy lòng, khiến cô thực
không cách nào hình dung.

"Thật ra mấy ngày nay tôi tự hỏi mình, có phải tôi khiến em hiểu lầm điều
gì không?"Anh nghiêm túc nhìn cô, thẳng thắn mà thành khẩn.

Ôn Nhiễm giống như bị nhìn thấu hết cả.Cô có phải quá ngu ngốc hay
không, ngay cả che giấu cũng không làm nổi, cho nên mới để anh biết hết,
cho nên bây giờ anh mới muốn tìm cơ hội làm sáng tỏ hiểu lầm, cô nhanh
chóng nói:"Thầy Diệp, thầy không làm gì cả, chỉ là em..."

"Thật không?"Anh thản nhiên hỏi lại.

Cô cuống quýt gật đầu, sợ anh sẽ nói ra điều gì khiến cô phải xấu hổ.

"Vậy em có muốn nghe cảm nhận của tôi không?"

"Thầy, thầy nói đi ạ." Cô cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn, chỉ nghe thấy
giọng nói của anh nhẹ nhàng trên đỉnh đầu.

"Tôi luôn cảm thấy có một cảm giác rất kì quái, nhưng tôi không muốn lừa
chính mình, cũng không muốn lừa người khác."Anh khẽ cười,"Nếu cảm
giác này nói cho tôi biết mình thích em, thì tôi sẽ nghe theo điều đó."

Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy đầu mình oanh ra như có cái gì vừa nổ tung.Cô
hoàn toàn không thể nhìn anh, lại bị anh nâng mặt lên, muốn lui cũng không
được." Bởi vì hôm nay, tôi mới nhận ra một điều, thời gian không đợi con
người." Cho nên, điều tôi muốn sẽ bắt lấy thật nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.