CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 118

Diệp Dĩ Trinh khẽ cười:"Đúng vậy, chúng tôi có biết."

.........................

Ôn Nhiễm bất an đi theo sau lưng anh, từng bước từng dấu chân in trên
tuyết, điệu bộ buồn cười vô cùng.

"Ôn Nhiễm."

"Dạ?"

"Chúng ta nói chuyện."

Lại là lời dạo đầu như vậy.

"Bài báo hôm đó tôi có xem, em không cần vì điều này mà bận tâm."Đôi
mắt trầm tĩnh như nước, giờ phút này giọng điệu của anh có vẻ rất dịu dàng.

"Em không phiền não vì điều này đâu ạ".Ôn Nhiễm cuống quýt nói.

"Vậy sao?"Anh khẽ nhíu mày, nghiêng người lại,"Vậy thì tại sao?"

"Em không muốn tham gia vào hạng mục của GP là vấn đề của em, thực sự
không phải vì thầy ạ."Như là đã biết anh muốn nói gì, Ôn Nhiễm nói vào
điểm chính,"Đây là nguyên nhân cá nhân của em thôi."

Diệp Dĩ Trinh thản nhiên nhìn cô một cái:"Nguyên nhân là gì?"

Nguyên nhân này thực sự rất khó nói, cô có chút khó xử nói:"Em trước kia
học tại đại học A, học với thầy Lưu Khải Minh quá ít tiết.Lần này đại diện
đại học A lại là thầy ấy, cho nên em sợ thầy sẽ không dễ dàng thông
qua.Em không muốn mất mặt."Cô hơi buông lỏng tay, cười khổ.

Diệp Dĩ Trinh nhíu mày, "Mỹ danh" Lưu Khải Minh anh cũng từng nghe
qua, tuy là cấp bậc giáo sư nhưng lại không ra dáng, thường xuyên có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.