CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 117

"Ừ, vậy là tốt rồi."Chủ nhiệm Lý đẩy đẩy kính mắt,"Có gì cứ nói, đừng
ngại."

"Vâng."Ôn Nhiễm vừa lên tiếng đã thấy từ xa có một chiếc xe đi tới.

Xe vững vàng dừng lại ven đường.Lát sau, cửa xe mở ra, dáng người cao
ráo từ trên bước xuống, người đàn ông mặt tây trang, tay áo gấp lên dưới
ánh đèn đường trở nên hơi cộm.Ôn Nhiễm bỗng cuống quýt, người đó đã
quay đầu lại.

Bộ dáng đó, thực sự cô đã quá quen thuộc rồi.

Chủ nhiệm Lý a một tiếng rồi không nói gì dẫn cô về phía trước.

"Thầy Diệp."Chủ nhiệm Lý nhìn anh,"Tôi còn tưởng thầy vài ngày nữa mới
về."

Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng nhìn qua Ôn Nhiễm một cái, thản nhiên rời
đi:"Vâng, hội nghị chấm dứt nên về sớm."

"Mọi việc tốt cả chứ?"Chủ nhiệm Lý cẩn thận hỏi.

"Vâng, cũng tốt, bên GP đã đáp ứng danh sách của chúng ta, như vậy là tốt
rồi."

"Tốt quá, tốt quá."Chủ nhiệm yên tâm.

Ôn Nhiễm rất muốn tìm một cái cớ để trốn đi, điện thoại chủ nhiệm Lý lại
bỗng nhiên rung lên, cô chỉ có thể xấu hổ đứng tại chỗ.Người đầu dây
không biết nói gì, chỉ nhiệm Lý cười tủm tỉm che điện thoại:"Ngô lão còn vì
chuyện này mà lo lắng, tôi đi gặp ông thông báo một tiếng.Hai người cứ từ
từ nói chuyện.Đúng rồi thầy Diệp, hai người biết nhau chứ, chắc là có dạy
khóa này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.