CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 125

Ôn Nhiễm mặt đỏ ửng lên, ôm tập tài liệu hốt hoảng rời đi.Để lại Trình Bắc
đứng cười vui vẻ.Cô cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được Diệp Dĩ Trinh và Ôn
Nhiễm trong phòng vài lần, không khí đó, nói thế nào nhỉ, lúc đó thầy thực
thoải mái, tâm tình cũng rất tốt.Bây giờ cô cũng chỉ đoán bừa, không ngờ...

Tiểu Ôn học muội đúng là dễ lừa nha.Trình Bắc cảm thán lấy điện thoại di
động trong cặp ra, nhấn liên tiếp:"Thầy à, nhắc tới thầy một cái là học muội
Tiểu Ôn liền đỏ mặt ."

Tin nhắn được gửi đi thành công, một lúc sau Diệp Dĩ Trinh mới trả lời,
Trình Bắc nhanh chóng mở ra xem, nụ cười nháy mắt bị đóng băng, so với
khóc càng xấu hơn.Thầy cái gì cũng không nói, chỉ là:"Bản báo cáo cuối
tháng thứ ba tuần sau nộp."

Đây chính là thầy trả đũa mà, bạn học Trình Bắc chỉ biết ngẩng đầu nhìn
trời xanh.

Bên này Diệp Dĩ Trinh cũng đã phỏng vấn xong người cuối cùng, mệt mỏi
xoa mi tâm.Nhìn Lưu Khải Minh cùng mấy em học sinh không ngừng chụp
ảnh, anh khẽ nhíu mày.

"Thầy Diệp, thế nào, đi uống một chén không?"Lưu Khải Minh mời.

Diệp Dĩ Trinh thẳng thắn từ chối, tầm mắt vừa chuyển đã dừng lại ở hành
lang trống trơn, bất đắc dĩ cười khổ.Thật là, cho là anh không nhìn thấy sao,
còn đi nhanh như thế.

Trở lại văn phòng Trình Bắc đã chạy từ lúc nào.Anh treo áo khoác lên sô
pha bên cạnh, mở máy tính trước bàn.Chỉ mới đi một lát đã có vài thư gửi
đến.Ngoài một vài tài liệu nghiên cứu và thảo luận mời tham dự còn có mấy
bức từ GP.Anh thoát ra, cũng lười nhìn.

Di động reo, anh nhấc máy, là trợ lý GP.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.