CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 149

Anh vẫn chỉ cười:"Nếu thật sự như thế, em cứ đứng một chỗ, không cần
đuổi là được rồi.?"

"Sao?"Cô nhìn anh có chút khó hiểu.

"Em cứ đứng yên ở đó, chờ anh đến tìm em rồi mình sẽ cùng đi."

Ôn Nhiễm nhớ rõ, Diêu Trường có lần trích từ tiểu thuyết ra một câu:"Nếu
chúng ta cách nhau một ngàn bước, chỉ cần em bước lên một bước, anh sẽ
bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại về phía em.Cô từng cho rằng
tình yêu đẹp nhất đó vô cùng hiếm thấy, nhưng mà giờ đây, người đàn ông
này lại nói với cô rằng, chỉ cần cô đứng yên tại chỗ, anh sẽ đi một ngàn
bước về phía cô.Cô không thể không tự hỏi, kiếp trước mình tích đức gì mà
sao lại may mắn đến thế?

"Nếu anh không được lợi lộc gì thì sao?"Cô lo lắng hỏi, đôi mắt đã sáng
hơn.

Anh thoải mái cười, rất chói mắt:"Em quên anh dạy cái gì rồi sao, làm sao
lại có chuyện đó xảy ra chứ."

Ôn Nhiễm nhịn không được phải bật cười, rốt cục áp lực trong lòng cũng
giảm bớt, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh.

Cô từ khi lớn đến bây giờ, chỉ có ba mẹ và người cô yêu thương rời xa mới
khiến cô bất an và lo lắng đến thế, vì thế mới dùng những lí lẽ ngu xuẩn đó
để che giấu sự sợ hãi này, nhưng mà, anh lại phá vỡ hết cả, anh hóa giải hết
những thắc mắc trong lòng cô, để cô có thể chấp nhận điều đó, lại càng
không thể trốn tránh tình cảm của chính mình.

Cô nghe thấy mình nói:"Vậy thì, cứ thế đi..."bởi vì cô đã sớm không còn
chỗ trốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.