CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 148

Câu trả lời của cô chỉ có thể là cúi đầu, ngượng ngùng.

Diệp Dĩ Trinh xoa xoa đầu cô, thực sự rất dịu dàng:"ÔnNhiễm, tối hôm đó
em chạy tới tìm anh nói một đống các lý do cự tuyệt.Bây giờ có thể nghe
suy nghĩ của anh không?"

"Ừm."Cô mơ hồ không rõ tiếng.

"Đêm đó em đưa ra rất nhiều lí do nói là để thuyết phục anh nhưng thực ra
là để thuyết phục chính em."Anh cười,"Khi đó em cố chấp muốn anh chấp
nhận điều đó, lý trí không mấy nhưng lại vô cùng xúc động."

Ôn Nhiễm:"..."Thực ra ngay cả lúc đó cô cũng chẳng dư thừa tí dũng cảm
nào.

"Sau đó anh đã nghĩ, nếu giờ phút đó anh không đồng ý, không biết cô bé
khờ này sẽ như thế nào?Có phải sẽ khóc ré lên không?"

Ôn Nhiễm lẩm bẩm:"Em đã sắp hai mươi hai tuổi rồi, không phải cô bé."

"Anh luôn hy vọng em là một đứa trẻ.Người trưởng thành luôn băn khoăn
nhiều, thế giới của một đứa trẻ mà nói, rất đơn giản, muốn gì sẽ có cho
bằng được, không muốn nữa thì vất đi, ngã đau thì khóc, đứng lên rồi sẽ
tiếp tục vô tư vô lự.Bọn nhóc sẽ không hiểu cái gì là nên, là không nên, cho
nên không có cái gọi là sợ.Ôn Nhiễm, em chỉ mới hai mươi mốt mà thôi,
còn có rất nhiều điều em không biết.Nhưng mà mấu chốt là em không cần
trốn tránh, cứ thử đi, cùng lắm, bị thương thì khóc một hồi, sau đó lại bắt
đầu lần nữa."Nói xong anh nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào đáy mắt,"Nếu em
vẫn sợ, anh sẽ đứng bên cạnh em, được không?"

Ôn Nhiễm nhìn anh:"Chúng ta kém xa như vậy, nếu như em vẫn không theo
kịp anh thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.