CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 156

Lâm Sanh nói chuyện điện thoại xong quay lại thấy Ôn Nhiễm đang cố
gắng lết ra, nhíu chặt mày:"Sao cậu lại tự mình đi ra?"

"Không sao mà."Ôn Nhiễm thấp giọng.

Bác sĩ kia mang đến một đống thuốc:"Tốt nhất nên đến bệnh viện thêm vài
lần nữa, đến khi có thể xác định an toàn thì thôi, ở nhà có thể dùng thêm
mấy loại thuốc này."

Ôn Nhiễm vội vàng cảm ơn, nhận lấy.

Hiện tại thật đúng là như mới qua cơn hoạn nàn, trong bệnh viện đâu đâu
cũng là người.Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, thấy cũng không nên ở đây.Hơn
nửa người được chống đỡ trên người Lâm Sanh, chậm rãi đi ra ngoài.

"Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Lâm Sanh khó hiểu:"Giường cậu làm gì
có thủy tinh ở đâu?"

Ôn Nhiễm lắc đầu, cô bỗng nhiên nhớ ra gì đó vội nói với Lâm Sanh:"A
Sanh, chuyện này đừng nói cho ai cả, nhé?"

Lâm Sanh gật đầu, rồi lại nhíu mày:"Chân cậu bị thương vậy sao giấu giếm
được?"

Ôn Nhiễm cười:"Là chuyện của mình mà."

Cô vừa quay đầu đã thấy chiếc xe màu xám từ xa đi đến, quá mức quen
thuộc, quen thuộc đến mức làm cô sửng sốt.Cô vội quay lại nhìn Lâm Sanh
đang cố gắng vờ như không có việc gì.

"Cậu thật là."Ôn Nhiễm nghiến răng nghiến lợi.

Người đó xuống xe, bước vài bước đã thấy cô, vội chạy sang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.