CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 154

Khi đó công việc bận quá, nhiều tư liệu nên không có thời gian xem xét
kĩ.Đến khi anh rảnh rỗi hơn mới phát hiện không thấy luận văn của
cô.Đúng lúc hỏi Trình Bắc mới biết được mình bỏ nhầm vào thùng rác, sau
đó cô đã cầm đi.Trình Bắc cũng nói, Ôn Nhiễm cứ cật lực giữ, nhưng mà vẻ
mặt rất mất mát.

Anh kéo thắt lưng cô lại, hôn lên trán:"Về sau sẽ không thế nữa."

Ôn Nhiễm bị anh nhìn như vậy, cố gắng vui vẻ, khẽ nở nụ cười:"Nếu còn tái
phạm, chức vụ của anh e là khó giữ."

.........................

Cuối học kì công việc luôn đặc biệt nhiều, phải tham dự bao nhiêu hội nghị
tổng kết, một ngày Ôn Nhiễm phải làm việc liên tục, khi về đến kí túc xá đã
không còn chút sức lực.

Kí túc xá vẫn như cũ chỉ có mình Lâm Sanh, ôn Nhiễm vừa thay quần áo
vừa hỏi:"Về sớm vậy, sao không bật đèn lên?"

Lâm Sanh trả lời:"Tháng này điện dùng nhiều quá, bác gái quản lý dưới lầu
đi vắng, cho nên mấy buổi tối nay đành chịu vậy."

Đại học B mỗi học kì cung ứng một trăm chữ điện, nếu quá học sinh phải tự
trả tiền mua.Ôn Nhiễm chép miệng:"Trường học thật là..."

"Cũng không phải, cậu ở giường trước, khi lên giường rồi cũng nên kiềm
chế chút, chúng ta đang nằm trên chiếc giường có niên đại đã trăm năm
không chịu nổi sức nặng của cậu đâu, đừng để cảnh cúp điện rồi còn bị dạy
dỗ."

Ôn Nhiễm căm tức liếc bạn một cái, Lâm Sanh bình thản nhún vai, kéo
chăn lên chuẩn bị ngủ, còn chưa kịp nằm chợt nghe trong bóng đêm a một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.