CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 170

"A Phúc, về nhà ăn cơm thôi."

Nghe tiếng gọi, cậu bé tên A Phúc này vội cuống quýt dắt chó chạy về,
ngay cả sôcôla cũng chưa kịp lấy.Ôn Nhiễm ngẩng đầu, thấy cách đó không
xa một bà lão nhìn về phía cô mỉm cười.

Cô hơi sửng sốt, sau đó mới cười cười xoay người đi về phía trước.

Hôm nay chủ yếu chỉ cần tiến hành phân tích bên trong, dựa theo gợi ý của
Lưu Khải Minh, mọi người đi theo đoàn do huyện phái tới, nhìn phong cảnh
địa phương rồi trở về phân tích.Cuối cùng sẽ viết bản báo cáo công việc.Tất
nhiên không thể thiếu việc cùng những người đó nhậu một bữa.

Ôn Nhiễm trời sinh không thích rượu, lấy lý do thân thể không khỏe nên
thôi.Lưu Khải Minh nhìn Trình Bắc vớiÔnNhiễm thấy cũng không vừa mắt
nên cũng chẳng buồn gượng ép.

Ôn Nhiễm và Trình Bắc ở khách sạn ăn cơm.

"Theo kế hoạch thì cứ làm tạm bài phân tích bên trong, còn lại chờ khai
giảng

rồi

nói

sau."Trình

Bắc

cắn

cắn

thìa,cười

nhìn

ÔnNhiễm,"NhiễmNhiễm em có kế hoạch gì cho ngày nghỉ không?"

Ôn Nhiễm dùng chiếc đũa đảo đảo mấy hạt cơm cứng ngắt trong bát, lắc lắc
đầu.Trình Bắc nhìn chén cơm của cô, đưa sang một bát cháo nóng, mắt
ÔnNhiễm sáng rực lên.

"Theo chị biết thầy hằng năm thời điểm này sẽ không ở trong nước."

"Vậy sao?"ÔnNhiễm khó hiểu ngẩng đầu.

"Mỗi dịp cuối năm đều xuất ngoại, hơn nữa thường đi một nước cố định là
Canada."Trình Bắc nói,"Đại khái là phải gặp ai đó...?"

Ôn Nhiễm à một tiếng rồi nuốt một ngụm cháo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.