CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 171

Trình Bắc nhìn phản ứng của cô, không khỏi hỏi:"Tiểu Ôn à, em một chút
cũng không thắc mắc thầy gặp ai sao?"Làm cho cô hao tâm tổn lực đi điều
tra như vậy cũng không cảm thấy chút thành tựu.

Ôn Nhiễm liếc cô một cái, thành thực nói:"Chị Trình Bắc à, thực ra, tâm tư
của chị đều viết trên mặt cả đấy."Tưởng lừa được cô ghen ai ngờ cô lại
không dễ dàng mắc mưu như vậy.

Trình Bắc:"..."

Sau khi cơm no rượu say, hành trình buổi chiều lại bắt đầu.Xe đi qua một
thôn trang nhỏ rồi ngừng lại.

Nơi này cũng cạnh bên khu quy hoạch của công ty.Sở dĩ còn đang phân vân
do dự là vì ở đây có một thôn trang nhỏ, chỉ có mấy hộ gia đình nhưng
muốn khai phá cũng gặp không ít khó khăn.

Ôn Nhiễm vừa xuống xe đã gặp một người rất quen mắt, A Phúc.

A Phúc đang nắm xích cổ của con chó, ngồi xổm dưới tán cây, thấy có xe
đến ánh mắt mở thật to.

Ôn Nhiễm đi qua, nhìn cậu cười, càng làm cô ngạc nhiên hơn là A Phúc lại
chủ động nói chuyện với cô.Cậu nói giọng địa phương rất nặng, trầm nhưng
nghe vào tai lại rất mềm mại.Đôi mắt to nhìn thẳng vào mắt cô.

"Chị à, chị có phải đến dỡ nhà của em không?"

Ôn Nhiễm ngỡ ngàng, không rõ ý của cậu:"Không phải, chị chỉ là đến xem
thôi."Không hiểu sao, khi nói những lời này cũng rất khó khăn.

A Phúc gật gật đầu rồi lại cúi xuống:"Bà em nói, chờ xe của mấy người tới
thôn em, khi đó nhà sẽ bị dỡ đi, sẽ phải chuyển đến bên kia núi ở."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.