CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 173

người, ai cũng ngại dời đi, em nghĩ họ sẽ không muốn dời đi nơi đã sống
lâu như thế.

Lưu Khải Minh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô:"Bạn học sinh này, xin
hỏi bạn có biết quyết định của bạn đem chi phí của công ty tăng đến bao
nhiêu không hả?Xin dùng đầu óc mà nghĩ đi một chút."

"Em đương nhiên biết."ÔnNhiễm vội nói,"Nhưng tiền nhất định là vấn đề
quan trọng nhất sao?"

Lưu Khải Minh như đang xem một câu chuyện cười, nhìn cô, trong tổ đa số
đều là nghiên cứu sinh của đại học A, là đệ tử Lưu Khải Minh mang theo,
Trình Bắc và vài người đang sửa sang lại số liệu, không ở đây, chỉ có một
mình cô ở chỗ này, không ai lên tiếng ủng hộ.Lưu Khải Minh cười nói:"Ôn
Nhiễm, cô cao thượng, cũng phải nhìn xuống.Hơn nữa cũng phải tìm
phương pháp, đừng làm cho công ty phải trả cho sự cao thượng của cô, dù
có thể, cũng không đáng tiền."

Ngày rời huyện W, cảm xúc của ÔnNhiễm rất thấp.Vừa đúng lúc Diệp Dĩ
Trinh gọi điện thoại tới, ÔnNhiễm nói hết mọi chuyện cho anh nghe, thầy
Diệp nghe xong bên kia cũng chỉ biết cúi đầu cười.

"ÔnNhiễm".Anh nói,"Em phải hiểu, theo góc độ thương mại mà nói, dùng
ít kinh phí mà đạt được lợi nhuận lớn nhất mới là căn bản."

Ôn Nhiễm nghẹn một chút, thấp giọng lẩm bẩm:"Ăn thịt người không chớp
mắt đúng là tư bản."

"Nhưng mà em cũng như vậy."

"Vậy phải làm sao đây?"Cô cẩn thận hỏi.

Đầu dây anh im lặng vài giây, sau đó nói:"Để anh nói chuyện với giám đốc
Ôn, chắc anh ta sẽ có biện pháp tốt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.