CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 175

Ôn Nhiễm nhắm mắt theo đuôi người trợ lý của Ôn Hành Chi.Nữ trợ lý
dáng cao gầy che khuất đi thân hình nhỏ nhắn của cô, đi thẳng đến phòng,
mới nhìn vào đã thấy Ôn Hành Chi ngồi nhàn nhã trên bàn uống trà.Thấy cô
anh mỉm cười, gật gật đầu.Chỉ vì cái cười này cũng làm da đầu Ôn Nhiễm
nhất thời run lên.

Sử dụng câu nói của cô bé Ôn Viễn mà nói,"Người này bình thường không
thể đoán biết được, mặt than đó là thái độ bình thường, nếu nở nụ cười, chỉ
có một loại khả năng là có chuyện với chị."Cô đại khái có thể hiểu được
chú út vì sao lại gọi cô đến, nhưng mà hành động nhanh như thế, cô còn
chưa về đến trường học đã bị triệu đến rồi.

"Chú út."Cô ngồi trước mặt, thấy người này nhấc ấm trà lên, lấy một cái
chén tráng quan một lần rồi mới rót đầy đưa sang.

"Trà Ô Long."Âm điệu thản nhiên.

Ôn Nhiễm bưng chén lên, nhấm một ngụm, cũng không nhìn ra có chỗ nào
đặc biệt, nhưng thực ra đối với cái tên này cũng thấy hứng thú, Ô Long?
Thâm trầm như chú út, chẳng lẽ cũng muốn làm thơ ca sao?Ôn Nhiễm
không khỏi rơi lệ, rất muốn gọi điện cho Ôn Viễn xin lãnh giáo một chút.

"Hôm kia ở huyện W sự việc ta có nghe Dĩ Trinh nói, vấn đề này cháu
không cần lo lắng, chuẩn bị hạng mục cho tốt là được."

Chú út bỗng nhiên mở miệng nói, Ôn Nhiễm vội gật gật đầu:"Cám, cám ơn
chú."

Ôn Hành Chi vuốt ve chén trà, đánh giá người con gái đối diện một chút,
trầm giọng hỏi:"Ôn Nhiễm, cháu sợ chú?"

Ngụm trà trong miệng còn nghẹn lại nơi cổ họng, Ôn Nhiễm ho khan không
ngừng, chật vật không chịu nổi.Trong lòng cô rất ảo não, cô còn chưa kịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.