CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 176

phủ nhận cũng đã lộ ra hết rồi.

Ôn Hành Chi nhếch khóe môi, đưa sang một chiếc khăn tay trắng:"Đừng
khẩn trương, ba cháu trước khi mất có đến chỗ chú đưa một phong thư, ông
có dặn, khi nào cháu hai mươi tuổi thì có thể mở ra xem."

Ôn Nhiễm ngừng động tác lau khóe miệng, tò mò nhìn, chỉ thấy chú đưa ra
một phong thư, dọc theo mặt bàn đầy đến chỗ cô:"Cháu giờ có thể xem
được rồi."

Ôn Nhiễm cẩn thận mở ra, trong nháy mắt, nét chữ quen thuộc của cha xuất
hiện ngay trước mặt, cô kìm nén vị chua nơi đáy mũi, hốc mắt phiếm
hồng.Cho đến khi xem hết cả bức thư dài, nước mắt đã rơi đầy mặt.Cô bỗng
nhiên rất bội phục dự đoán của Ôn Hành Chi, biết cô nhất định sẽ khóc nên
mới đưa khăn tay dày thế.

"Chú út à, phong thư này ông đã thấy qua chưa?"

"Không có."Ôn Hành Chi lắc đầu, "Anh hai trực tiếp đến trường đưa cho
chú."

Năm ấy anh cũng không lớn là bao.Đợi đến khi hai mươi tuổi anh mới mở
xem bức thư này, khi đó mới hiểu dụng ý của anh hai.Anh hai tin tưởng,
đem con gái giao cho anh, có một câu khiến anh khắc cốt ghi tâm đến bây
giờ:"Nếu có thể làm cho ba chấp nhận được Nhiễm Nhiễm và mẹ nó thì rất
tốt, nếu không hãy để nó rời xa ba một chút.Anh không muốn con gái và vợ
anh lại dẫm vào vết xe đổ của anh, trải qua những điều đau khổ đó..."nói
như thế, làm sao có thể cho ba xem được?

Ôn Hành Chi không biết rằng, chỉ một tiếng "anh hai" của mình lại khiến
Ôn Nhiễm cảm động không thôi.Cô hiểu, cha khi còn sống, chỉ có một tâm
nguyện duy nhất là muốn mẹ và mình có thể được Ôn gia tán thành.

"Cám ơn chú, chú út."Cô thấp giọng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.