CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 177

"Chú cảm thấy hôm nay là lúc nên nói hết mọi chuyện với cháu."Anh
buông chén trà, thật sự nhìn cô,"Trước là nói chuyện cha cháu, sau đó là
chuyện cháu."

"Cha cháu..."

"Nếu ta nhớ không nhầm, trước khi cháu đến trường ở thành phố B, chú có
gặp cháu một lần, khi đó cháu mới bảy tuổi."

Ôn Nhiễm nhớ lại, ánh mắt có chút ảm đạm, đó là lần cuối ba đưa cô về nhà
đón năm mới, cô gặp được Ôn Minh và Ôn Viễn, cũng gặp được chú út.Ba
nói, chú út rất thông minh, mười bảy tuổi đã được học bổng, đi học MBA ở
nước ngoài, trong giọng nói rất tự hào, lại cực kì hâm mộ.

"Chú út".Cô đột nhiên mở miệng."Cháu muốn hỏi một chút."

"Sao?"Ôn Hành Chi nhíu mày.

"Phong thư này, sao lại giống như một bức di thư?"

"Không có gì lạ cả."Ôn Hành Chi thản nhiên nhìn cô, không nhanh không
chậm nói:"Bởi vì đó vốn là một bức di thư."

Ôn Nhiễm không khỏi hoảng hồn, đứng bật lên, chút nữa làm rơi cả chén
trà trước mặt,"Nhưng mà, ba cháu là bị tai nạn xe cộ trên đường cao tốc mà
qua đời, là ngoài ý muốn, làm sao lại..." nói tới đây cô không khỏi ngẫm lại,
hình như, cô khó khăn hỏi lại:"Ý của chú là, ba cháu, có ý định?"

Ôn Hành Chi nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ngồi xuống:"Lúc ấy ta đang ở
trong nước, nhận được điện thoại từ bệnh viện thành phố N, khi đến nơi mẹ
cháu đã có mặt rồi, cũng đã xử lí mọi thứ ổn thỏa."Anh nâng mắt lên, nhìn
cô, nhẹ nhàng nói:"Bác sĩ nói, anh hai đã dùng một lượng lớn thuốc an thần,
đủ để một người lâm vào trạng thái hôn mê đến tử vong.Chính vì anh hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.