CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 179

"Vì sao?"Cô hiếu kì hỏi.

Ôn Hành Chi cười không chút do dự:"Vì người đó đáng giá."

Bước ra khỏi quán cơm Ôn Nhiễm từ chối chú đưa cô về trường, lại một
mình bước trong hoàng hôn.Hôm nay thời tiết thành phố B rất lạnh, nhưng
mà trên đường vẫn không mất vẻ náo nhiệt, làm cho cái lạnh kia cũng dần
mất đi.Ôn Nhiễm kéo kéo áo, bước vào trong đám người.

Di động bỗng nhiên vang lên, Ôn Nhiễm không thèm để ý liền bắt máy, là
giọng nói ấm áp của anh.

"Xe lửa đến rồi sao?Anh đến đón em nhé."

Cô hít vào một hơi, chun chun cái mũi bị lạnh cóng:"Vâng, xe lửa mới đến,
em đang đứng trên đường đi bộ."

Người đầu dây hơi bất ngờ, cười khẽ:"Em thực có tâm tình, không sợ bị
cảm sao, đang làm gì thế?"

Hình như anh không biết, Ôn Nhiễm thở nhẹ một hơi, đá đá hòn sỏi bên
chân:"Chú út mới tìm gặp em."

"Ôn Hành Chi?"Diệp Dĩ Trinh nhíu mày,"Anh ta nói gì vậy?"

"Nói gì không quan trọng."Ôn Nhiễm nói,"Chỉ là, thầy Diệp, em có thể nhờ
ngài một việc không?"

"Ừ."Anh buông ly nước trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ đã lên đèn, buông
lỏng thân mình, chăm chú nghe cô nói.

"Ngày kia em muốn đến thành phố T, anh nếu rảnh có thể đưa em đi được
không?"Cô nói ngữ khí rất cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.