CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 182

Anh hiểu cả, khẽ nói:"Nếu như không được thì hôm nay không đi nữa?"

Ôn Nhiễm sửng sốt, lắc mạnh đầu:"Không sao mà."Cô vất vả lắm mới lấy
được dũng khí, tuyệt đối không thể để mình bỏ cuộc giữa chừng.

Diệp Dĩ Trinh ôn hòa cười, tiếp tục lái xe.

Xe vững vàng dừng lại dưới một tòa nhà, Ôn Nhiễm hạ cửa kính, từ nơi này
có thể nhìn thấy mẹ đang chăm bồn lan trên ban công.Cô cắn cắn môi, đang
định chuẩn bị mở cửa xe thì cánh tay bị anh nắm lại, Ôn Nhiễm quay
sang:"Sao vậy anh?"

"Lại đây anh ôm một lát."

Cô còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng ôm ấm áp của anh.Ôn Nhiễm
chớp mắt mấy cái, định hình mọi thứ, anh đây là, lo lắng sao?Giây tiếp theo
cô lại vội vàng bị thả ra, nhìn anh phăng phăng bước xuống xe, lấy hành
lý.Đến khi cô phản ứng xong thầy Diệp đã đứng trước cửa. cười hỏi:"Em
không xuống?"

Người này...

Ôn Nhiễm đứng trước cửa do dự một lát, nghĩ nghĩ, vẫn là nên dùng chìa
khóa để mở cửa đi vào nhỉ.Mẹ đang ngồi trên ghế sô pha nghe điện thoại,
thấy cô đi vào mặt mày vui vẻ hẳn lên, vội kết thúc chuyện mà tắt máy, ra
đón cô.Bà nhìn thấy Diệp Dĩ Trinh, cũng có phần kinh ngạc.

"Về rồi sao?"Mẹ giúp cô tháo khăn quàng cổ, lấy tay vuốt vuốt hai má cô,
nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh:"Vị này là... thầy Diệp?"

Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, để túi của Ôn Nhiễm sang một bên:"Chào cô,
chúng ta lại gặp nhau rồi."

Ôn Nhiễm làm nũng ôm lấy mẹ:"Con tưởng còn khiến mẹ ngạc nhiên cơ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.