CHUYỆN DŨNG CẢM NHẤT - Trang 183

Phải, ngạc nhiên rất lớn.

"Đứa nhỏ này."Mẹ vỗ vỗ lưng Ôn Nhiễm, áo dày cộp khiến bà nhíu
mày,"Nhanh đi thay quần áo đi, áo quần lạnh hết cả rồi."

Ôn Nhiễm dạ một tiếng rồi bước vào phòng, không quên quay lại nói:"Mẹ,
lát con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Biết rồi."Ôn phu nhân trả lời, rồi nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh,"Thầy Diệp,
mời ngồi."

Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống sô pha phòng khách, ngẩng đầu nhìn xung
quanh.Căn nhà ba gian không phải là lớn nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, lại rất
ấm áp.Cũng thể hiện rằng chủ nhân của nó rất dụng tâm.

Ôn phu nhân bưng một ly trà đặt trước mặt Diệp Dĩ Trinh:"Thầy đưa Nhiễm
Nhiễm về sao?Đứa nhỏ này cũng thật là, luôn phiền thầy."

Diệp Dĩ Trinh cười ôn hòa:"Không sao ạ."

Ôn Nhiễm thay quần áo rất nhanh, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, mẹ
mang một chén trà nóng vào cho cô.

"Mẹ?"

Ôn phu nhân lên tiếng:"Ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

"Vâng."Ôn Nhiễm hiểu ý mẹ, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt.

Ôn phu nhân đưa ly trà sang, vừa định nói gì đó lại lướt mắt qua cổ Ôn
Nhiễm, mày nhíu lại.Bà buông chén trà xuống, nhìn chằm chằm vào cổ
cô.Ôn Nhiễm thấy hành động của mẹ, có phần sợ hãi.Cô hôm nay chỉ mặc
áo lông cổ thấp, cho nên vết sẹo đó chắc chắn bị lộ ra ngoài.Mặc dù đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.